Ngón tay của Đào Anh Thy cứng lại, không có quan hệ ư? Có nghĩa là Tần Diễm My đơn phương thích Tư Viễn Hằng?
Tính cách nhân phẩm Tân Diễm My cũng không tệ, cô hi vọng Tư Viễn Hằng có thể được hạnh phúc. Nhưng anh ta lại gửi tin nhắn với nội dung như thế này khiến tâm trạng của cô rất buồn phiền.
Từ trước tới giờ chỉ có em…
Tư Viễn Hằng, anh biết anh khiến em cảm thấy khó chịu đến thế nào không? Quên em đi rồi đi tìm hạnh phúc của mình, được không…
Không phải Tần Diễm My thì cũng sẽ có cô gái khác, chỉ cần không phải em là được…
Vì sao anh lại cứng đầu như thế chứ? Em còn chưa đủ tuyệt tình sao? Chưa đủ khiến anh tổn thương sao?
Trái tim của anh đã bị đâm đến chảy máu cả rồi…
Không biết tình hình Tư Viễn Hằng bây giờ ra sao rồi? Vết thương có nặng lắm không? Đào Anh Thy muốn gọi điện thoại tới khỏi thăm một chút, nhưng cuối cùng cũng chẳng làm được gì, chỉ có thể vờ lạnh lùng!
Tất cả mọi người đều ngầm hiểu lẫn nhau không nhắc tới chuyện đánh nhau trong đài truyền hình, xem như là không có chuyện gì! Nên làm việc thì làm việc, nên cười đùa thì cười đùa.
Chẳng có ai nhắc tới người nhằm quyền của tập đoàn Vương Tân đánh nhau với Tư Viễn Hằng!
Sau này có nói hay không thì Đào Anh Thy cũng chẳng quản lý được.
Dù sao Đào Anh Thy cũng đã nổi tiếng trong lòng các đồng nghiệp ở đài truyền hình từ lâu rồi.
Chuông điện thoại của cô vang lên, là Tư Hải Minh gọi tới.
Đào Anh Thy không muốn nghe, nhưng nếu không nghe lỡ đâu anh ta lại chạy tới đài truyền hình thì sao? Cô do dự tới khi chuông sắp tắt mới bắt máy: “Tôi đang bận.” “Không phải bây giờ đang là thời gian nghỉ ngơi à?”
Đào Anh Thy mím môi, cô tìm cớ vô cùng sứt sẹo. “Tôi đang ở bãi đỗ xe, xuống đi.”
Đào Anh Thy còn chưa kịp hỏi có chuyện gì thì Tư Hải Minh đã cúp điện thoại.
Tìm cô làm gì chứ?
Cô đã tới đài truyền hình cả rồi!
Đào Anh Thy không đoán được suy nghĩ của Tư Hải Minh, cũng không dám làm trái lời anh nên cho dù trong lòng không vui gì cho cam nhưng vẫn xuống dưới đó.
Cũng may là bãi đỗ xe chứ không phải cửa chính, nếu không thì cô cũng sẽ không đi.
Ai mà biết Tư Hải Minh muốn làm gì chứ! Chẳng lẽ cô nhân cơ hội chạy trốn nên đã làm mích lòng anh ta?
Đào Anh Thy nghĩ như thế thì trái tim trở nên không yên.
Đào Anh Thy đi ra khỏi thang máy thì đã thấy chiếc Rolls-Royce màu đen cách đó không xa.
Cô vừa đi tới trước cửa xe thì vệ sĩ đã mở cửa hàng ghế sau ra! Tư Hải Minh mặc một bộ đồ đen, anh dựa vào ghế, không giận mà uy. “Anh tìm tôi làm gì?” Đào Anh Thy hỏi.
Tư Hải Minh nhìn cô, đôi mắt đen láy bình tĩnh không giống như là đang tức giận. Sau đó anh đưa cho cô một cái hộp.
Đào Anh Thy nhìn hộp đồ ngọt kia mà hơi sửng sốt, anh ta cố ý tới đưa cho cô sao? “Em thích ăn nên tôi tiện đường mua.” Tư Hải Minh nói.
Đào Anh Thy không vui vẻ gì, nhưng cũng không tức giận mà nhận lấy: “Cảm ơn, không có chuyện gì nữa thì tôi đi lên đây!”
Tay cô bị giữ lại, Tư Hải Minh nhấc cằm cô lên rồi hỏi: “Cảm ơn suông thế à?”
Anh đang ngồi trên xe rồi cứ thế mà hôn xuống.
Cơ thể Đào Anh Thy dán vào thành xe, bị Tư Hải Minh hôn.
Buổi chiều vừa trôi qua, cô dựa vào bàn làm việc nhìn điện thoại. Lâm Anh đi vào đưa tư liệu thì nhìn thấy bánh gato trên bàn: “Đào Anh Thy, cái bánh này cô mua ở cửa hàng bánh đối diện à? Nhìn không giống lắm nhỉ? À đúng rồi, cửa hàng đối diện đã đóng cửa rồi!”
Đào Anh Thy hơi sửng sốt, cô không chú ý tới chuyện này: “Đóng khi nào thế?” “Mấy ngày trước thì phải? Tôi cũng không nhớ rõ nữa, có một ngày tôi đi ăn thì phát hiện nó đóng cửa, bây giờ đã thành tiệm bán đồ ăn nhanh rồi.”