“Tôi nhớ hình như chuyện Nguyễn Ngọc Hà bà cũng có phân chứ? Tôi còn có một bản ghi âm cuộc trò chuyện của chúng ta, bà có muốn nghe hay không?”
“Ông!” Liêu Ninh tức giận!
“Ông dám ghi âm lại?”
“Đương nhiên! Chưa từng nghe nói ‘sống phải có lòng đề phòng người khác à’? Chủ yếu là tôi đang đề phòng bà, không muốn để tôi bị lộ ra!
Không ngờ bây giờ còn có tác dụng này?”
Liêu Ninh tức giận đến toàn thân đều căng cứng, nhưng bà ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Ông nghĩ tôi tin sao?”
Đào Hải Trạch không có tắt điện thoại, trực tiếp gửi một đoạn ghi âm quai!
Đặc biệt là khi nghe được đoạn: “Uy hiếp…
ông có thể thử từ Nguyễn Ngọc Hà. Không phải năm đó ông rất muốn lấy được bà ta sao? Nguyễn Ngọc Hà rất quan trọng với Đào Anh Thy, xuống tay với bà ta có thể đạt được thứ ông muốn, người khác cũng không nghĩ ra.”
Cơn giận của Liêu Ninh lên tới đỉnh điểm, rống lớn với điện thoại: ‘Đào Hải Trạch, ông là đồ khốn kiếp!”
“Tôi có phải là đồ khốn kiếp hay không đâu phải bà không biết?”
Liêu Ninh nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể giết chết Đào Hải Trạch ngay bây giờ!
Bà ta nào ngờ được mình cho Đào Hải Trạch “chỗ tốt” mà kết quả lại tự mình hại mình chứ! “Hợp tác với ông, ông cho rằng Tư Hải Minh sẽ không đối phó công ty nhà họ Tư hả? Ngay cả ba cậu ta cậu ta cũng không xem ra gì! Bây giờ quan trọng nhất là đối phó Đào Anh Thy! Chứ không phải là xin hợp tác gì đó!”
“Tôi đối phó nó như thế nào? Bắt cóc nó sao?
Bây giờ tôi còn có hi vọng, tại sao phải làm chuyện như vậy?” Đào Hải Trạch không hiểu hỏi.
Cái “hi vọng” này là muốn lấy từ chỗ Liêu Ninh!
“Thế nhưng trước đó Tư Hải Minh thiếu chút nữa thu mua công ty của Tư Lệnh Sơn!” Liêu Ninh không thể nhịn được nữa!
“Thiếu chút nữa, điều đó nói rõ cũng không có thu mua, cậu ta không đành lòng! Không cần lo lắng, nếu lần thứ nhất không thu mua, lần thứ hai cũng sẽ không!”
“Nếu như thu mua thì sao? Vậy chẳng phải là mất trắng sao? Ông sẽ đạt được lợi ích gì?” Liêu Ninh còn muốn thuyết phục Đào Hải Trạch.
Đáng tiếc Đào Hải Trạch đã không thèm đếm xỉa gì nữa!
Chỉ cần có một tia hi vọng, ông ta tuyệt đối sẽ không buông that “Bà cũng đã nói, là nếu!
Liêu Ninh cố gắng nhẫn nhịn, nói: “Như này đi, tôi nghĩ cách đi tìm Đào Anh Thy, bảo cô ta nói tốt cho ông trước mặt Tư Hải Minh?”
“Vậy tôi vô cùng mong đợi! Chờ tin tức tốt của bà!” Nói xong, Đào Hải Trạch cúp điện thoại!
Liêu Ninh tức giận ném mạnh điện thoại di động lên ghế ngồi! Đào Hải Trạch chính là đồ rác rưởi!
Ở trên đường trở về, Liêu Ninh đau đầu, không nghĩ ra được ý gì!
Bà ta tuyệt đối không muốn hợp tác với Đào Hải Trạch!
Đầu tiên là vì kiêng kị Tư Hải Minh! Tiếp theo, Đào Hải Trạch là chồng trước! Ông ta đến hợp tác với Tư Lệnh Sơn, chuyện này là sao? Tư Lệnh Sơn sẽ không nghỉ ngờ bà ta có quan hệ gì với chồng trước sao?
Không hợp tác, ghi âm bị Đào Anh Thy biết, Đào Anh Thy tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bà ta!
Đào Anh Thy thì bà ta không sợ, chỉ sợ Tư Hải Minh sau lưng côi Người đàn ông này tàn nhãn vô tình, không có chút tính người!
Ngẩng đầu lên, đi ngang qua một bệnh viện khiến bà nhớ đến một người, Tư Triều Vũ, người đến nay vẫn chưa tỉnh lại!
Chỉ cần Tư Triều Vũ còn sống thì vẫn sẽ luôn là mối uy hiếp với bà ta!
Nói không chừng ngày nào đó Tư Triều Vũ sẽ tỉnh lại…
Lại thêm Tư Triều Vũ luôn uy hiếp bà ta, lên giường với bà ta, cực kỳ phiên phức!
Dứt khoát vĩnh viễn trừ hậu hoạn! Đừng để đến lúc đó lại bị Đào Hải Trạch bắt được nhược điểm gì!
Tư Viễn Hằng ăn mặc chỉnh tề từ trong phòng bệnh ra, đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn bảo vệ đứng ở trước cửa: “Tôi đến bệnh viện thăm ba tôi, muốn đi theo tôi không?”
Vệ sĩ nhìn nhau, sau khi Tư Viễn Hằng đi thì gọi điện thoại xin chỉ thị của cấp trên.
Tư Hải Minh: “Không cần”