“Về rồi sao?” Anh hỏi, cứ như một người bình thường đang đợi cô về nhà.
*,.Ữm” Đào Anh Thy bị tình cảnh này khiến cho nhất thời trở tay không kịp.
Vừa rồi còn là cảnh đêm yên tĩnh không.
tiếng động, bây giờ lại trở nên ồn ào.
Hôm qua vừa đi đến Minh Uyển, ngày hôm nay sáu nhóc con lại xuất hiện trong phòng mình.
Đây là thủ đoạn của Tư Hải Minh sao?
Bởi vì có sáu nhóc con ở đây nên Đào Anh Thy sẽ không thể nào thể hiện sự chán ghét với Tư Hải Minh.
Đào Anh Thy ngồi trên ghế mềm nhìn sáu nhóc con vây quanh mình như những chú chim cánh cụt vậy, đáng yêu chết người.
*Mẹ, hôm nay chúng con và ba sẽ ngủ ở đây, mẹ có thích không?” Bảo Vỹ cười hỏi Đào Anh Thy cười: “Vui lắm”
*Hôm nay ở đây, mai vê nhà ngủ, mẹ, được không?” Bảo Hân nói.
“Được” Đào Anh Thy bị Bảo Hân hỏi đến bối rối, không nói chuyện, Bảo Nam hoạt bát đáp.
“Được được. Bảo Long nói.
“Thích… Bảo My.
“Ừm” Bảo An.
Tư Hải Minh ngồi trên ghế sofa đơn, cầm ly cà phê trên tay, ánh mắt hơi thay đổi nhìn vào sườn mặt Đào Anh Thy.
“Gần đây công việc của mẹ rất bận, đêm nay thôi được không?” Đào Anh Thy hỏi.
*Ngày nào con cũng ở đây” Bảo Nam giơ súng lục lên, gương mặt nhỏ nhắn kích động.
Đào Anh Thy khó xử, ngày nào cũng ở đây? Tư Hải Minh ngày nào cũng xuất hiện, cô cũng không có lý do để từ chối sao?
Trước đây cô đã nói chỉ khi có sáu đứa bé cô mới tiếp xúc với Tư Hải Minh.
Chỉ cần anh muốn thì chuyện sẽ càng rồi…
Nhưng mà Đào Anh Thy cũng không muốn như vậy.
Tại sao muốn duy trì tâm trạng bình tĩnh lại khó vậy chứ?
“Không nên được voi đòi tiên” Tư Hải Minh uy nghiêm nói.
Đào Anh Thy vô cùng ngạc nhiên, lẽ nào là do mình nghĩ nhiều rồi? Tư Hải Minh cũng không như cô nghĩ?
“Con… muốn voi muốn tiên” Bảo Nam nói giọng như búng ra sữa.
*, Đào Anh Thy nghẹn họng, được voi đòi tiên?
*Ba thấy con muốn bị đánh đúng không?”
Tư Hải Minh liếc mắt nhìn thắng bé.
*Ba ngày nào cũng đánh con, con không vui đâu” Vẻ mặt Bảo Nam ấm ức trừng mắt nhìn ba mình, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
Tư Hải Minh nhìn gương mặt phồng lên thú vị của cậu bé, hỏi: “Có muốn uống cà phê không?”
Bảo Nam hoảng loạn, ký ức xấu lập tức ùa vàng nhào vào lòng Đào Anh Thy: “Mẹ ơi, không uống”
Đào Anh Thy suýt nữa đã bị thäng bé đụng ngã trên mặt đất.
*Con cũng không uống” Bảo Long nói.
*Mẹ ơi…” Bảo My đi đến gần.
Bảo Hân đi đến trước mặt ba, ôm lấy chân dài của Tư Hải Minh, ánh mắt tò mò lấp lánh: “Ba ơi, có ngọt không?”
“Không”
“Ôi, vậy không uống” Bảo Hân quay đầu chui vào lòng mẹ.
Bảo An ú nu ục ịch đứng ở đó nhìn với vẻ mặt ngốc nghếch, chậm chạp đi đến trước mặt Tư Hải Minh, nhìn cà phê trong ly: “Cà phê”
Nhìn thấy Bảo An định giơ ly lên miệng uống, Tư Hải Minh cũng không hề cản lại Đào Anh Thy nhanh tay cản thăng bé lại: “Bảo An, không phải là socola đen đâu. Tư Hải Minh, anh cố ý đúng không?”
Tư Hải Minh nhìn sang, đối diện với ánh mắt tức giận của Đào Anh Thy, là lần đầu tiên hai người nhìn nhau sau khi vào cửa.
Đào Anh Thy cảm giác linh hồn của mình bị đôi mắt đen thâm thúy kia hút vào, ý thức gần như tan rã Phản ứng lại, vội vàng quay mặt đi chỗ khác, cố gắng dời sự chú ý sang chỗ khác.
Đúng lúc này điện thoại di động trên người Tư Hải Minh vang lên.
Lấy điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn thông báo sau đó đưa lên nghe, không biết bên kia là ai gọi đến, Tư Hải Minh không nói gì, chỉ yên lặng nghe.
Đào Anh Thy cảm giác được ánh mắt đang không ngừng nhìn chăm chằm mình, trong lòng thầm nghĩ sao lại nhìn tôi? Có liên quan đến tôi sao?