“Camera bị hỏng? Trùng hợp như vậy sao?
Đào Hải Trạch nghĩ, sợ là cái chết của Đào Hải Hùng có điều lạ.
Công ty vừa bị tập đoàn Hoàn Cầu chiếm, bây giờ Đào Hải Hùng lại xảy ra chuyện.
Không lẽ vì quá tức giận nên chết?
Lúc trước tất cả tài sản nhà họ Xa đều thuộc vê nó, nhưng mà bây giờ nó không còn gì cả, lại còn buồn phiền vì nợ nần.
Tất cả các kế hoạch của thằng bé đều thất bại, rơi vào cảnh hai bàn tay trắng.
Cũng bắt đầu từ kết cục của chi nhánh ở thủ đô.
Đầu tiên là con gái của Xa Huệ Anh bị nhốt, bị bắt ở quán bar chịu nhục, bây giờ thì con trai bỗng chết, bà ta quá kích động nên ở trong bệnh viện khóc lóc rất lâu, ngất đi ba lần.
Ở trên xe, Đào Hải Trạch nói: “Cái chết của Hải Hùng đúng là rất lạ”
Ánh mắt đang vô cùng đau đớn của Xa Huệ Anh như có tiêu cự nhìn về phía Đào Hải Trạch: “Ông cũng thấy có điều lạ?”
“Hay là chúng ta đến đồn cảnh sát tìm hiểu thử xem sao?”
Sau khi đến đồn cảnh sát thì Đào Hải Trạch và Xa Huệ Anh mới biết được Đào Hải Hùng vốn muốn giết Đào Anh Thy nhưng mà cuối cùng là Tư Viễn Hằng đỡ đạn thay. Đào Hải Hùng trôn trong quán rượu uống rượu rồi bỗng đột tử.
“Là Đào Anh Thy giết? Hay là Tư Viên Hằng giết?” Xa Huệ Anh điên điên khùng khùng hỏi cảnh sát.
Cảnh sát nói: “Đã loại trừ khả năng bị giết, hơn nữa Tư Viễn Hằng đang bị thương vẫn còn nằm trong bệnh viện, chắc chăn là không thể giết người được. Với lại không lẽ có người nổ súng bản anh ta thì anh ta sẽ giết chết trả thù được?
Dù sao có động cơ thì cũng phải có chứng cứ”
“Dù không phải là cậu ta thì chắc chắn cũng sẽ biết gì đó. Con trai tôi chắc chắn không thể đột tử. Tinh thần Xa Huệ Anh không ổn định, xém chút nữa thì làm loạn ở đồn cảnh sát.
Cuối cùng vẫn bị Đào Hải Trạch lôi đi.
Đào Hải Trạch nghe xong thì bỗng có cảm giác Đào Hải Hùng bị Tư Hải Minh giết.
Đào Hải Hùng muốn ám sát Đào Anh Thy, Tư Hải Minh giết Đào Hải Hùng là lẽ tất nhiên rồi.
Bên ngoài đồn cảnh sát, Xa Huệ Anh cầm lấy tay Đào Hải Trạch nói: “Tôi muốn đi tìm Tư Viễn Hằng, nhất định là cậu ta giết con tôi”
“Bây giờ đã trễ rồi, để ngày mai rồi đi” Đào Hải Trạch nói.
“Ông nói tôi làm sao mà ngủ được, Đào Hải Hùng vẫn còn ở nhà xác mà.” Xa Huệ Anh đau lòng nói.
Đào Hải Trạch nhìn bộ dạng khóc ròng của Xa Huệ Anh, trong lòng lạnh lẽo, muốn làm âm ï chứ gì? Được, vậy thì làm ầm ï lên.
Đào Anh Thy làm hại ông ta chỉ còn hai bàn tay trắng, nhưng mà vì có Tư Hải Minh nên ông ta không thể làm gì được.
Ngược lại là nhà họ Xa đã xong đời, không có tài sản, lại có người chết, cũng nên lợi dụng triệt để.
Trong bệnh viện vô cùng vắng vẻ.
Trong phòng bệnh Vip, Tư Viễn Hằng vẫn chưa ngủ, mở to mắt cầm điện thoại di động.
Một câu “không cần” của Đào Anh Thy khiến anh ta không có cảm giác buồn ngủ.
Rốt cuộc thì phải làm thế nào mới được…
Cửa phòng bệnh bị người mở ra.
“Tư Viễn Hằng, tao muốn trả thù cho con tao.”
Xa Huệ Anh vừa vọt vào đã mất khống chế nổi điên lên.
Tư Viễn Hằng quay đầu lại lạnh nhạt nhìn những vị khách không mời mà đến trong phòng bệnh.
“Con trai mấy người là ai?” Cứ như là Tư Viễn Hằng không rõ lắm.
“Đào Hải Hùng là con trai tao, là mày giết chết nó: “Nếu vậy… tôi nghĩ, đúng ra thì mấy người nên đến thăm tôi chứ?” Tư Viễn Hằng nói một cách lạnh nhạt: “Người bị thương là tôi mà”
“Mày chỉ bị thương mà con trai tao thì đã mất mạng rồi.’ Xa Huệ Anh hét lên chói tai.
“Thì liên quan gì đến tôi?” Tư Viễn Hằng hỏi.
“Là mày giết nó đúng không? Là mày” Ngón tay Xa Huệ Anh chỉ vào Tư Viễn Hằng.
Tư Viễn Hằng nửa dựa vào đầu giường, thờ ơ nhìn Xa Huệ Anh lúc nào cũng có thể nổi điên.
Không chỉ vậy, có vẻ như là cảm thấy Xa Huệ Anh vẫn chưa đủ tức giận, còn đổ thêm dầu vào lửa: “Con trai bà chết hay lắm”