Lại vang lên tiếng chuông báo tin nhắn, Đào Anh Thy mở ra, là Tư Viên Hằng gửi đến: “Chuyện ngày đó nói ở nhà vệ sinh nam, đã nghĩ kỹ chưa?
Đào Anh Thy nhớ tới điều gì đó, Tư Viễn Hằng nói có thể giúp cô rời xa Tư Hải Minh.
Cô rất muốn thoát khỏi Tư Hải Minh nhưng mà nếu kích thích Tư Hải Minh thì cô không dám tưởng tượng hậu quả.
Cô đứng trước mặt Tư Hải Minh nói mình không quên được mối tình đầu đã khiến cô đổ mồ hôi lạnh ướt sũng cả người rồi.
Nếu như kéo Tư Viễn Hằng vào để kích thích Tư Hải Minh thì cô không dám tưởng tượng hậu quả.
Hơn nữa lòng của Tư Viễn Hằng với cô không đơn thuần, nếu cô lại gân anh ta thêm thì Tư Viên Hằng sẽ giúp cô một cách đơn thuần sao?
Thật sự có thể như một cuộc giao dịch sao?
Đào Anh Thy hoàn hồn nhắn lại hai chữ: “Không cân”
Gửi xong cô xóa bỏ tin nhắn, đặt điện thoại qua một bên, đứng dậy đi vào phòng tắm. Mở vòi sen ra, cũng không cởi quần áo mà cứ vậy để nước chảy xuống ướt sũng quần áo, quân áo ướt át dính trên người để lộ đường nét cơ thể uyển chuyển.
Cô thật sự lo lắng mình sẽ hối hận về quyết định vừa rồi, lại bói với Tư Viễn Hằng là cô cân giúp đỡ.
Để có thể tránh xa Tư Hải Minh, cô có thể đánh đổi bất cứ giá nào.
Cô sắp bị Tư Hải Minh ép đến điên rôi, nghĩ nhiều như vậy làm gì. Cô cũng không tin là Tư Hải Minh có thể làm gì cô.
Lúc con người đang tức giận mất lý trí thì không nên đưa ra lựa chọn, không phải sao?
Đào Anh Thy tựa vào vách ngăn bằng kính, cơ thể mềm oặt trượt xuống, mất hồn mất vía, ngẩn ngơ…
Sau khi Xa Huệ Anh được bệnh viện thông báo sau thì cùng Đào Hải Trạch vội vàng chạy vào bệnh viện.
Vừa vào nhà xác, Xa Huệ Anh gào lên một tiếng thấu ruột gan “Hải Hùng” sau đó hôn mê bất tỉnh.
Ngã trên mặt đất.
May mà có các bác sĩ và hộ lý đỡ dậy tiến hành cấp cứu.
Đào Hải Trạch đứng bên cạnh như một tên đầu gỗ vậy, dường như là người té xỉu không hề liên quan đến ông ta.
Ông ta chỉ nhìn chằm chằm thi thể của Đào Hải Hùng.
Người ngoài nhìn vào còn tưởng là ông ta quá đau lòng.
Xa Huệ Anh tỉnh lại gào khóc: “Hải Hùng, con trai của mẹ…”
“Thằng bé sao lại chết?” Đào Hải Trạch hỏi.
Bác sĩ nói: “Chết khi đang uống rượu trong quán bar, đột tử”
“Không thể nào, con trai tôi không phải lần đầu tiên uống rượu, sao lại đột tử được.” Tâm trạng Xa Huệ Anh trở nên kích động, tiến lên ôm lấy Đào Hải Hùng: “Chuyện này không thể nào là thật, con trai tôi sẽ không chết. Sẽ không…”
Đào Hải Trạch vẫn cau mày đứng đó không nhúc nhích, trong đầu đang ngổn ngang ý xấu.
Dù sao cũng đâu phải con của ông ta, ông ta đau lòng gì chứ?
Hơn nữa chết thì càng tốt. Nhìn thấy Xa Huệ Anh đau lòng như vậy trong lòng ông ta còn hả hê như trả được thù.
Nghĩ đến hai ông bà cụ nhà họ Xa biết tin đứa cháu ngoại yêu quý nhất đã chết thì nhất định sẽ rất đau lòng nhỉ? Thật sự rất muốn truyền tin này ra ngoài ngay lập tức.
“Hải Trạch, ông giúp tôi điều tra xem là ai hại chết con tôi.” Xa Huệ Anh ôm lấy cánh tay của Đào Hải Trạch khóc ròng, cả người gần như là sắp ngất đi.
Đào Hải Trạch nhìn về phía bác sĩ: ‘Là ai đưa tới?”
“Là nhân viên của quán bar”
Xa Huệ Anh lập tức phản ứng: “Tôi muốn xem camera, tôi muốn xem camera.”
“Nghe phía quán bar nói là camera đã bị phá hỏng, không phát hiện được gì.’ Bác sĩ nói.
“Vì sao camera lại hư? Có phải là bị người ta giết không? Ông nói cho rõ ràng, có phải là có người giết con trai tôi không?” Xa Huệ Anh bắt lấy tay của bác sĩ.
“Xin hãy bình tĩnh. Báo cáo xét nghiệm sớm đã có, là đột tử.” Bác sĩ lấy ra một phần báo cáo.
Xa Huệ Anh cầm lên vừa đọc vừa run rẩy.