Lý Ba hoảng sợ nhìn về phía Đào Anh Thy, Đào Anh Thy nói: “Anh ta đã làm gì sai?”
Ánh mắt Tư Hải Minh nhìn chằm chằm Lý Ba: “Cậu nói xem?”
“Tôi… tôi không bảo vệ tốt cho cô chủ Đào, đáng phạt…” Lý Ba cúi đầu nói.
Đúng thật là lương cao không dễ nhận mà, đây chắc chăn là công việc nguy hiểm chết người, nhưng mà trên anh ta còn có người già, dưới anh ta còn em thơ mà.
“Không tốt?” Hiển nhiên câu trả lời này không làm Tư Hải Minh hài lòng.
Lý Ba nhìn về phía Đào Anh Thy, không biết làm thế nào cho phải, cứ như đang quỳ trên bàn chông vậy.
Bây giờ bản thân Đào Anh Thy cũng chưa lo được, nhìn ánh mắt câu cứu của Lý Ba cũng không biết phải làm thế nào.
Rốt cuộc Tư Hải Minh muốn biết chuyện gì?
Anh ta không nói gì cả, là thật sự không biết sao?
Hay là muốn xem nếu bọn họ thẳng thắn thì sẽ được tha thứ.
Nếu không phải vậy sao hai người lại phải xuất hiện ở đây?
Đào Anh Thy bỗng nhiên tò mò Lý Ba sẽ trả lời như thế nào…
“Nghĩ đến người nhà của cậu, suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời” Tư Hải Minh uy hiếp.
Sắc mặt Lý Ba trắng bệch, nhìn dưới ánh trăng vô cùng tuyệt vọng.
“Tôi… thật sự không có… Lý Ba khóc lên: “Là tôi bảo vệ cô chủ Đào chưa tốt… ngài Hải Minh, cầu xin ngài tha cho người nhà tôi đi. Ngài muốn thi cứ phạt tôi…’
Đào Anh Thy rất bất ngờ, Lý Ba thật sự không khai mình ra, dù là đã dùng người nhà của anh ta để uy hiếp.
Chỉ là bây giờ Lý Ba có nói ra hay không cũng không quan trọng nữa, Tư Hải Minh đã biết hết rồi.
Tư Hải Minh dùng chân đá lên đùi Lý Ba, nhưng lại không dùng sức nhiều: “Không nhận ra còn rất trung thành đấy. Có phải là tôi nên thưởng cho cậu không?”
Tâm trạng hoảng loạn của Lý Ba không vì được khen mà ổn hơn, nhìn xuống chiếc hố to bên cạnh, đây… không phải là phân thưởng chứ?
“Anh muốn biết gì thì hỏi tôi là được, đừng làm khó anh ta” Đào Anh Thy bình tĩnh lại, nói.
Ánh mắt thâm trầm của Tư Hải Minh nhìn Đào Anh Thy: “Chôn trên địa bàn của tôi, cậu vẫn chưa đủ tư cách”
Lý Ba không hiểu ý của Tư Hải Minh, đến khi Bào Điển nháy mắt với anh ta thì anh ta mới hiểu ra.
“Cảm ơn ngài Hải Minh” Lý Ba nói xong lập tức chạy mất.
Không chỉ Lý Ba đi mất, mà ngay cả Bào Điển và vệ sĩ cũng đi luôn.
Đào Anh Thy nhìn xuống cái hố to, hỏi: “Anh định đích thân chôn tôi sao? Tôi có tư cách sao?”
Vừa dứt lời thì bóng đen đã đến gần, lòng bàn tay nâng căm của cô xoay về phía anh.
“Nói lý do của em.”
Đào Anh Thy bị ép trên lồng ngực của anh, tiếng ma sát trầm thấp sát tai làm cho mỗi một dây thần kinh của cô đều vô cùng căng thẳng.
Dù là xem từ xa hay là ở gần thì đều giống như hai người đang ôm nhau thân mật.
“Cửa hàng đồ ngọt ở đối diện công ty tôi, tan làm tôi đói bụng đến ăn cũng là chuyện rất bình thường mà. Dù bất cứ ai đi vào đó cũng là bình thường. Chỉ là trùng hợp đúng lúc đó tôi gặp phải… bạn trai cũ mà thôi.”
“Sau đó lại tình cờ đi vào phòng vệ sinh nam sao?”
Hai mắt Đào Anh Thy run rẩy, chuyện này mà anh cũng biết thì còn chuyện gì mà anh không biết chứ?
“Hai người lén hẹn nhau sau lưng tôi bao nhiêu lần?” Tư Hải Minh lạnh lùng.
Cổ tay run lên như là đang dùng hết sức nhưng mà Đào Anh Thy không hề cảm nhận được sự đau đớn, vẫn là cảm giác căng như ban nấy…
Vấn đề là chưa đợi cô gạt ra thì tự tay anh đã gạt ra.
Nhưng cô vừa định phản kháng thì đã bị Tư Hải Minh kéo qua, va vào vòm ngực rắn chắc của anh…
“Em cho rằng em có thể chạy thoát sao?”
Gương mặt vừa đẹp trai vừa nguy hiểm của Tư Hải Minh sát gần cô, khoảng cách chỉ mỏng như tờ giấy.