Không phải là vào phòng vệ sinh sao? Sao lại có tiếng súng? Tư Viễn Hằng dẫn Đào Anh Thy vào nhà vệ sinh rồi bắn chết? Không đúng… không thể nào? Hay là tiếng pháo?
Lý Ba vội vọt vào, vẫn chưa nhìn thấy rõ là ai thì một bóng đen đã lao thẳng vào người khiến anh ta bị đè sang một bên, thắt lưng đập lên bồn rửa tay, đau đến kêu lên thành tiếng.
Lúc hoàn hồn thì đã không thấy người đâu.
“Tư Viễn Hằng…” Giọng Đào Anh Thy run run, nhìn chằm chằm bả vai ẩm ướt của Tư Viễn Hằng. Tư Viễn Hằng lấy tay bụm bả vai lại, lòng bàn tay đỏ ngầu, cả người vô lực dựa vào vách tường, thở dồn dập
. “Tôi… tôi đưa anh đến bệnh viện… Lý Ba, qua đây dìu anh ta đi.” Đào Anh Thy nóng lòng nói.
Lý Ba bước lên phía trước: “Cậu chủ Tư, tôi đỡ anh lên xe.”
Tư Viễn Hằng không nhúc nhích, nhìn về phía vành mắt đỏ lên của Đào Anh Thy: “Em lo lắng cho tôi sao?”
Đào Anh Thy không hiểu sao anh ta lại còn muốn hỏi chuyện này, bây giờ là lúc nói chuyện này sao?
“Đừng nói gì cả, mau đến bệnh viện.” Đào Anh Thy nôn nóng: “Lý Ba.” Trên đường đến bệnh viện, cả người của Đào Anh Thy đều lạnh run.
Cô biết rõ tại sao Tư Viễn Hằng bị thương.
Viên đạn đó đáng nhẽ là bắn vào cô, là Tư Viễn Hằng đẩy cô ra.
Cô không ngờ là động tác của Đào Hải Hùng lại nhanh như vậy, đã sớm mai phục chờ cô. Nếu như không có Tư Viễn Hằng thì cô đã chết.
Nghĩ đến Tư Viễn Hằng bị đạn bắn bị thương, nước mắt Đào Anh Thy không ngừng chảy ra…
“Anh thấy thế nào rồi?” Đào Anh Thy dùng khăn lông trắng chèn vào vết thương cho anh ta, trên khăn mặt đã nhuộm màu đỏ của máu, sắc mặt Tư Viễn Hằng tái nhợt.
“Lý Ba, anh lái nhanh hơn một chút đi.”
Lý Ba đã lái nhanh lắm rồi.
Tư Viễn Hằng run rẩy cầm lấy tay của Đào Anh Thy: “Nếu như anh chết, em sẽ nhớ kỹ anh chứ?”
Một câu nói càng làm cho nước mắt của Đào Anh Thy không ngừng rơi xuống: “Anh nói bậy bạ gì vậy? Anh sẽ không chết.”
“Chỉ cần là người đều sẽ chết.” Tư Viễn Hằng thâm tình nhìn cô.
“Anh sẽ không chết, anh sẽ không chết, xin anh đừng nói nữa…” Đào Anh Thy nghẹn ngào.
Tư Viễn Hằng kéo cô vào lòng. “Anh đừng đụng vào tôi, tôi đang chặn vết thương của anh…” Đào Anh Thy căng thẳng.
Tư Viễn Hằng dựa đầu vào bờ vai mảnh khảnh của cô: “Để anh dựa một chút, máu chảy hơi nhiều, ngất…”
“Sắp đến bệnh viện rồi, không sao đâu, không sao đầu. Tư Viễn Hằng, anh cố chịu một chút.”
Tư Viễn Hằng không nói gì.
Đào Anh Thy cứ nghĩ là anh ta ngất đi rồi nên khóc nức nở: “Tư Viễn Hằng, tôi không cho phép anh chết, tôi không cho phép. Bà nội mất rồi, dì Hà cũng không còn, anh phải sống thật tốt. Xin anh đó, Tư Viễn Hằng… Tư Viễn Hằng…”
Đào Anh Thy suy sụp khóc lớn: “Tư Viễn Hằng, sắp đến bệnh viện rồi, anh cố chịu đựng một chút, tôi sẽ không để anh có chuyện gì, sẽ không… Lý Ba, anh nhanh lên một chút đi, Tư Viễn Hằng, tôi không cho phép anh chết, anh có nghe không? Nếu như anh chết thì tôi có thành quỷ cũng không bỏ qua cho anh.”
“Vậy không phải chúng ta… chết vì tình sao?” Tư Viễn Hằng nói.
Đào Anh Thy lo lắng lại tức giận: “Anh cố ý làm tôi sợ?”
“Anh Thy, chúng ta bắt đầu lại đi…”
Đào Anh Thy nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài: “Đừng nói nữa…”
“Um…”
“Đừng, anh cứ nói tiếp đi.” Đào Anh Thy sợ anh ta sẽ ngủ mất.
“Nói gì cũng được sao?”
“Anh nói gì tôi nghe nấy…” Đào Anh Thy nói.
“Anh yêu em…”
Đào Anh Thy khóc không thành tiếng, cả người đều run lên.
Cô không muốn nghe câu này…
Không muốn… “Anh Thy…”
Đào Anh Thy đã khóc đến mức không kiềm chế được nữa.
Tư Viễn Hằng được đưa vào phòng cấp cứu, Đào Anh Thy muốn vào theo nhưng bị bác sĩ và y tá đẩy ra.
Cửa đóng lại, Đào Anh Thy không nhìn thấy gì nữa, cũng không biết vết thương của Tư Viễn Hằng thế nào rồi.