“Ôi, căng thẳng quá đi mất mà, vừa hồi hộp đã phải chạy vào nhà vệ sinh, chờ đến lúc thấy ngài Hải Minh thì đâu thể như vậy được chứ”
Hoa khôi quán bar nhất thời kích động Người đứng bên cạnh đeo đồng hồ, bịt mặt để lộ ra chiếc đồng hồ trong suốt, nhưng như vậy vẫn có thể nhận ra tư thế chói mắt của cô.
Người này không phải là ai khác mà chính là Đào Anh Thy, cô chỉ muốn đến xem tình hình của Đào Sơ Tâm, không ngờ tới đi đến nhà vệ sinh lại có thể nghe được câu này.
Không khỏi liếc mắt nhìn cô gái trong gương.
“Cô tới bắt gian sao?”
Đào Anh Thy sửng sốt ba giây mới nhận ra là cô gái này hỏi mình. Tôi tới… bắt gian sao?
“Những người đeo khẩu trang đến bắt gian tôi đã thấy nhiều rồi” Cô hoa khôi quán bar này nói với Đào Anh Thy bằng giọng điệu khá nặng nề: “Nghĩ thoáng thôi, cũng không có chuyện gì lớn. Chỉ cần tiền vẫn vào tay cô thì anh ta có chơi thế nào thì cứ mặc anh ta, dù sao cũng không mất mát gì”
…’ Đào Anh Thy: “Cô vừa nói là… gặp ngài Hải Minh?”
Bị người ta chủ động hỏi, hoa khôi quán bar bỗng khoe khoang: “Đúng vậy, là ông vua quyền thế của thủ đô này, cô chưa từng gặp.
thì hẳn đã từng nghe qua đúng không? Đó chính là người đàn ông khiến toàn bộ phụ nữ thủ đô này muốn cởi sạch quần áo bò lên giường” Nói xong thì cười khúc khích đánh vào vai Đào Anh Thy: “Cô cũng muốn đúng không?” Vẻ mặt Đào Anh Thy không thay đổi, không đúng, lúc này cô đang đeo khẩu trang nên nhìn không thấy biểu cảm.
“Đừng nghĩ nữa, đã chọn xong rồi, tôi chính là người may mắn đó. À, có phải là tôi nên đi mua một tờ vé số không?” Hoa khôi quán bar chìm trong say mê ảo tưởng, còn không biết là Đào Anh Thy đã đi từ lúc nào.
Nhân viên an ninh đi ngang qua Đào Anh Thy đeo khẩu trang cũng không nhận ra gì lạ, có lẽ là quá quen với cảnh tượng này rồi.
Đào Anh Thy nhìn về chỗ ghế ngồi dành cho khách quý.
Nhưng mà không chỉ có một người đàn ông, mà là rất nhiều người Đào Hải Trạch sợ đến hét chói tai lại chọc cho những người đến vây xem ngày càng nhiều, vô cùng ồn ào. Không hề có chút thương hoa tiếc ngọc nào.
Đào Anh Thy tận mắt nhìn thấy thì mới nhận ra là tình cảnh của Đào Hải Trạch còn hèn mọn hơn mình tưởng tượng nhiều.
Cảnh ngộ này với một người cao ngạo như Đào Sơ Tâm mà nói chắc chắn là rất khó chấp nhận.
Chắc chản Cố Mạnh biết Đào Sơ Tâm sẽ bị đối xử như thế nào nhưng mà vẫn không lập tức đưa cô ta đi.
Đào Anh Thy liếc mắt nhìn lần cuối, chuẩn bị rời khỏi quán bar.
Bóng đêm bao trùm, xa hoa trụy lạc, cách một cánh cửa đã là hai thế giới.
Gió lạnh ban đêm làm cho Đào Anh Thy rụt cổ một cái, không có gì đáng xem rồi, quay về thôi.
Lúc Đào Anh Thy tới không đi chiếc Rolls Royce, lại càng không đi ra từ cửa trước khu chung cư mà là tránh cửa bảo vệ.
Cô không biết mức độ tự do của mình đến đâu, dù sao người giúp việc vẫn còn ở đây.
Nên dứt khoát cẩn thận một chút.
Không ngờ là lén lén lút lút đến quán bar lại biết được tin Tư Hải Minh đến tìm phụ nữ.
Sự trùng hợp đáng chết mà.
Tư Hải Minh đang chứng minh cho mình biết anh ta không phải không thể không có mình đúng không?
Đào Anh Thy chưa từng nghĩ sẽ nghe được từ miệng Tư Hải Minh vị trí của mình, không muốn nghe thấy chữ “yêu”, cô chỉ rất mệt mỏi, không muốn tiếp tục dây dưa nữa, không hề có bất cứ lợi ích gì cho cô…
Ngăn cản tổn thương đúng lúc là cách tốt nhất…
Cô chưa bao giờ bất chấp sống chết mà giành giật thứ không thuộc về mình.
Hoa khôi quán bar đứng ở cạnh cửa, vệ sĩ mở cửa ra, cô ta đi vào trong, tim đã như nhảy lên đến cổ họng.
Vừa đi vào đã thấy bầu không khí mờ ám, ánh điện mờ ảo chiếu lên người.