Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 746: Tôi muốn một người




Chương Vĩ cười nhưng không nói.

“Tôi thấy tâm trạng Đào Anh Thy không tốt, điều này nói lên gì chứ? Nói lên là ngài Hải Minh đã làm tổn thương cô ấy. Người tôi làm tổn thương trên mạng không phải là Đào Anh Thy, mà chân chính nói đến ngài Hải Minh.”

Dù sao cũng đã đến nước này rồi, phản kháng hay trực tiếp cũng chẳng khác nhau Lời cô ta nói có vẻ không hẳn là không đúng.

*Làm cho người phụ nữ của mình mang thai cũng được, nhưng mà còn sảy thai, trong lòng của ngài Hải Minh không có chút áy náy nào sao? Lại chỉ biết bắt nạt một cô gái yếu.

đuối như tôi, ức hiếp tôi, trong lòng ngài ấy có dễ chịu hơn không?”

“Ha ha” Chương Vĩ cười thành tiếng: “Cô.

chủ Đào đúng là giỏi ăn nói nhỉ? Nhưng mà cô.

chủ Đào cũng là một lãnh đạo lớn ở công ty, nên biết cấp dưới nên nói gì và không nên nói gì đúng không? Xem ra là công ty nhà mình nên vốn không biết quy tắc thế nào. Để cô sống không bằng chết thì ngài Hải Minh có thoải mái hơn không thì tôi không biết, nhưng mà chắc chắn Đào Anh Thy sẽ thoải mái.”

Đào Sơ Tâm kiềm chế sự bất an trong lòng: “Anh muốn thế nào?”

tiên là lên mạng xin lỗi, sau đó ở quán rượu tìm một chỗ phù hợp với mình, ngoan ngoãn đợi một thời gian đi. Nếu không có sự căn dặn của ngài Hải Minh thì cô sẽ mãi mãi không thấy ánh mặt trời”

“Anh ta dám?”

Chương Vĩ lắc lắc đầu: “Tôi nghĩ là cô không thật sự hiểu ngài Hải Minh rồi”

Đào Sơ Tâm thấy lạnh từ đầu đến chân.

Sau khi Đào Sơ Tâm bị đưa đi thì vẫn chưa về, Xa Huệ Anh và Đào Hải Trạch cả đêm mất ngủ Xa Huệ Anh lo lắng đến mức khóc lớn, gọi điện thoại cho con trai, bên phía con trai cũng đang sút đầu bể trán!

Tổng công ty xảy ra vấn đề, ban đầu muốn cả gia đình về thành phố Tân, bây giờ Đào Sơ Tâm lại xảy ra chuyện như vậy thì sao mà về được chứ, cũng đâu thể mặc kệ Đào Sơ Tâm Ngày hôm sau Đào Anh Thy thấy Đào Sơ ‘Tâm công khai xin lỗi.

Lúc đầu cô cũng không biết, là Lâm Anh gọi điện nói cho cô biết.

Quả nhiên là cô ta.

Nhưng mà cô ta vậy mà lại lên mạng giải thích chuyện này, nội dung lại toàn chỉ xin lỗi, cực kỳ giống với lần trước.

Đây chắc chắn không phải là ý của Đào Sơ Tâm.

Vậy thì ai đã ép cô ta?

Ai chứ? Là Tư Hải Minh sao?

Theo Đào Anh Thy thấy, dù là bề ngoài hay là nội tâm thì vẫn không hề có chút gợn sóng nào.

Giống như đây là chuyện của người khác chứ không hề liên quan gì đến mình.

Vừa buông điện thoại thì điện thoại đã vang lên.

Là một dãy số lạ.

Ai chứ… Đào Anh Thy chần chừ nghe: “Alo?”

“Cố Mạnh”

Cố Mạnh? Đào Anh Thy vô cùng kinh ngạc, bởi vì trước đó Cố Mạnh nói hai người không cần phải liên lạc với nhau, nhưng mà có vẻ số điện thoại này không phải của anh ta.

Cô đang tò mò không biết Cố Mạnh gọi điện đến là có chuyện gì…

“Tôi hỏi cô tìm một người.”

“Hỏi tôi tìm một người? Ai vậy?”

“Đào Sơ Tâm”

Hai hàng lông mày thanh lệ của Đào Anh Thy nhíu chặt: “Có ý gì? Cô ấy không phải là của tôi.”

“Bây giờ cô ấy bị nhốt trong quán bar, là thủ đoạn của Tư Hải Minh”

Đào Anh Thy hiểu, Đào Sơ Tâm đăng những điều đó lên mạng đã chạm đến vảy ngược của Tư Hải Minh, chuyện này không những phải đăng bài công khai xin lỗi mà còn bị quăng vào quán bar chịu nhục.

Nếu như Tư Hải Minh không buông tha thì dù Đào Anh Thy có cầu xin thì Đào Sơ Tâm cũng đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài Người khác làm không được nhưng mà Tư.

Hải Minh thì chắc chẵn có thể khiến cho một người tuyệt vọng đến phát điên.

“Cố Mạnh, tôi nhớ là anh đã nói anh không có ý gì với Đào Sơ Tâm?” Đào Anh Thy hỏi: “Bây giờ anh lại vì cô ta mà mở miệng nói vậy, khiến tôi rất bất ngờ”

“Không liên quan đến thích, tôi muốn con người này”

Ánh mắt Đào Anh Thy khẽ run lên, hành động như vậy đúng là giống với Tư Hải Minh…

Dù có phải là quan hệ yêu đương không thì cũng vậy, chỉ cần cô mà thôi…