Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 74: Đe dọa




Tư Hải Minh mua đài truyền hình sao? Tại sao.

anh lại làm thế?

Đào Anh Thy kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhưng

đám người Tư Hải Minh đã xoay người rời khỏi đó,

cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cao lớn của anh.

Đào Anh Thy chạy về phía toilet, đứng trước.

gương nhìn vẻ mặt hoảng loạn của mình.

Vốn dĩ cô đã rất sợ hãi khi đứng trước Tư Hải

Minh rồi, bây giờ đài truyền hình đã trở thành của

riêng Tư Hải Minh, có khác gì với tập đoàn Vương

Tân đâu chứ?

Cho nên công việc này cô chỉ mới làm chưa

được bao lâu đã phải từ bỏ tiếp sao?

Nhưng trước mắt thì công việc chỉ là thứ yếu

mà thôi, chủ yếu là cô sợ người tên Tư Hải Minh

này. Đào Anh Thy không biết phải làm sao, hay là

cứ bỏ đi thôi nhỉ?

Đúng là cô rất tiếc công việc tốt như thế này,

nhưng tính mạng của cô quan trọng hơn mà?

Đào Anh Thy suy đi tính lại, cuối cùng quyết

định lập tức rời khỏi đó.

Vẫn tốt hơn so với chuyện bị Tư Hải Minh tìm đến cửa.

Sự tồn tại của cô chính là chiếc vảy ngược

của Tư Hải Minh.

Đào Anh Thy vừa xoay người đã thấy bóng

đáng màu đen xuất hiện trong gương, cô sợ đến

mức cả người đều cứng lại.

Cô quay đầu chạy về phía phòng vệ sinh bên

trái theo bản năng,

Nhưng khi vừa bước vào cô đã cảm thấy bồn

tiểu rất xa lạ, hình như đây không phải là nhà vệ sinh nữt

Bây giờ Đào Anh Thy có muốn chạy ra ngoài

thì cũng không kịp rồi, tiếng đóng cửa vang lên

phía sau lưng khiến cô sợ hãi quay người lại

Từ Hải Minh đang tiến lại gần cô, trông rất đáng sợ.

Đào Anh Thy che người lùi về phía sau, tựa

vào vách tường, rơi vào tình cảnh không còn đường lui

Bóng đen phủ xuống người cô, mùi đàn ông

vây quanh cô, cô gần như nín thở.

Đào Anh Thy bị kẹp giữa người đàn ông cực

kỳ mạnh mẽ này.

Giọng nói của Tư Hải Minh trầm thấp và nguy

hiểm, hơi thở nóng hổi của anh phả lên mặt cô:

“Hình như tôi có nói với cô rằng đừng để tôi nhìn

thấy cô nữa đúng không? Đây là lần thứ mấy rồi,

hửm?”

Đào Anh Thy bất an trong lòng, lần thứ mấy

sao? Chẳng lẽ không phải là lần đầu à? Xem ra lần

trước anh đã thấy cô ở câu lạc bộ ròi.

Cô run run trả lời: “Lần trước là bất ngờ thôi,

lần này thì tôi có thể xin từ chức” Cô nghĩ thầm,

tôi cũng chẳng muốn đụng vào anh!

*Từ chức à? Tiếp tục tìm Tư Viễn Hãng sao”

Đào Anh Thy ngạc nhiên, sao anh biết cô có

quan hệ với Tư Viễn Hãng?

“Tôi không biết anh đang nói gì… AI” Cô vừa

mới né tránh ánh nhìn của anh đã bị Tư Hải Minh

ép phải nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh áp đảo người khác.

*Cô có tin tôi lại làm bệnh hen suyễn của cô

tái phát nữa không?” Ánh mắt của Tư Hải Mình

cực kỳ hung ác và nham hiếm.

Ý tôi là, đúng vậy!” Đào Anh Thy bị hù đến

mức mặt tái nhợt, cô nghĩ cũng không phải là

chuyện không thể nói gì: ‘Anh ấy là bạn trai cũ của tôi”

Đôi mắt đen láy của Tư Hải Minh khựng lại,

sắc mặt lạnh băng, không khí chung quanh đột

nhiên trở nên nguy hiếm.

Đào Anh Thy bất an, trước mặt cô là đôi mắt

sắc bén như chim ưng, cô muốn né tránh theo

bản năng: “Tôi nói rồi đó, anh có thể buông tôi ra không?”

Cô muốn giấy dụa nhưng Tư Hải Minh chỉ

nắm cãm cô thôi mà như đã cố định cả người cô

khiến cô không thể nào nhúc nhích

Tư Hải Minh không nói gì khiến đầu cô cũng

tê dại. Chẳng lẽ cô nói thật cũng đụng đến vảy

ngược của Tư Hải Minh sao?

“Muốn yêu lại từ đầu sao?”

Đào Anh Thy đau khổ nhíu mày: “Tôi không

nghĩ như thế”

“Tốt nhất là cô đừng có ý nghĩ này” Mặt Tư

Hải Minh hếch lên, đôi môi mỏng kề sát vào bên

†ai trái của cô, giọng nói nguy hiểm như ma quỷ:

“Sau này nếu để tôi phát hiện cô lại gần Tư Viễn

Hãng thì tôi sẽ xé cô ra.”

Nhiệt độ nóng bỏng phun lên vành tai mẫn

cảm của cô khiến Đào Anh Thy rụt cố lại trong vô

thức. Có thể cô bị hù sợ cũng có thể là do cô quá nhạy cảm

Phản ứng rất nhỏ này lọt vào tầm mắt của Tư

Hải Minh, đôi mắt anh càng trở nên sâu thẳm và

nguy hiểm hơn.

Đào Anh Thy không dám động đậy nữa, mãi

đến khi Tư Hải Minh buông cô ra, cảm giác bị đè

ép trên người cô mới không còn. Anh xoay người

rời khỏi nhà vệ sinh nam, cô thở phào nhẹ nhõm.

Đào Anh Thy buông lỏng người, hai chân cô mềm

nhũn, thiếu chút là tụt xuống.

Ý trong câu nói của Tư Hải Minh khiến cô lo lắng