“Ba, mẹ, ngủ cùng!” Hai mắt Bảo An cười thành hình trăng non, gương mặt nhỏ nhắn hồng hào.
Đào Anh Thy giật mình, bây giờ không giống trước đây, không thể ở cùng Tư Hải Minh mà không cảm giác gì như trước đây.
Nhưng mà tình hình trước mặt thì cô biết phải làm thế nào? Tư Hải Minh đã có sự chuẩn bị.
Trừ khi cô đuổi sáu nhóc con ra ngoài, nếu không thì muốn làm gì cũng không được.
Bọn nhóc đáng yêu như vậy, trong mắt cũng chỉ có mẹ, lòng cô mềm mại thành nước, đừng nói gì đến từ chối, ngay cả nói lời khó nghe cũng không nói được.
Đào Anh Thy bóp bóp bàn tay nhỏ bé của mấy đứa nhóc: “Mẹ có thể bàn chuyện này với các con không? Các con về Minh Uyển với ba có được không? Trong Minh Uyển có nhiều đồ chơi. Buổi tối mẹ còn phải làm việc, không thể chơi với các con…”
Trong lòng cô rất áy náy, xin lỗi mà, mẹ không cố ý nói dối, chỉ là… “Mẹ, mẹ không muốn bọn con ở đây sao?” Bảo Hân hỏi.
Đào Anh Thy không nghĩ là Bảo Hân sẽ nói vậy, vội vàng nói: “Không phải…”
“Mẹ, mẹ, bọn con, không đáng yêu sao?” Bảo Vỹ hỏi.
“Không phải, các con rất đáng yêu mà…” Trán Đào Anh Thy đổ đầy mồ hôi.
“Ự…” Bảo An xoa xoa bụng nhỏ tròn trịa, vẻ mặt đầy thất vọng.
“Con muốn mẹ, không muốn mập mạp!” Bảo Nam ôm cánh tay của Đào Anh Thy.
“Mẹ không cần con sao!” Bảo Long ôm cánh tay bên kia.
Không cần Tư Hải Minh phải làm gì, nói gì, sáu nhóc con quấn quýt bám lấy cô như thế đã đủ để đánh bại Đào Anh Thy. Trong lòng không thể nghĩ được bất cứ gì. Tư Hải Minh lợi dụng sáu đứa nhóc thành công vào ở trong nhà trọ.
Đào Anh Thy chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt.
Cô cũng không thể nói với sáu nhóc con là con chỉ có thể chọn ba hoặc mẹ, lời nói như vậy thật sự quá tàn nhẫn. Một người thiếu thốn tình thân như Đào Anh Thy không thể làm như vậy được.
Sáu đứa nhóc khiến cho tâm trạng của Đào Anh Thy tốt hơn nhiều.
Nhìn bọn nhóc chơi đùa vui vẻ, trong mắt cô cũng sẽ có ý cười. Đó là điều mà cô không thể có được khi ở một mình.
Vậy nên mới nói Tư Hải Minh là một người ghê gớm, thủ đoạn rất mạnh bạo…
Một căn nhà đơn cho một người trống trải nhét cứng tám người nhất thời bỗng trở nên chật chội.
Nhưng mà cũng không ảnh hưởng đến sáu đứa nhóc vui chơi, bọn họ chơi vô cùng vui vẻ.
Đào Anh Thy cố gắng quên Tư Hải Minh đi, đặt tất cả tâm tư vào sáu đứa nhóc.
“Ngủ.” Giọng nói trầm thấp của Tư Hải Minh uy nghiêm vang lên.
“Ngủ cùng mẹ.” Bảo Nam giơ tay lên kháng nghị.
“Con cũng ngủ cùng.” Bảo Long giơ kiếm.
Bảo Hân chạy đến trước mặt Tư Hải Minh: “Ba ngủ cùng, con ngủ cùng.” “Bảo Hân ngu ngốc!” Giọng nói tức giận của Bảo Nam vang lên.
Sắc mặt lạnh lùng của Tư Hải Minh trầm xuống: “Nói xin lỗi!” “Không muốn.” Bảo Nam không muốn nói. “Muốn bị ăn đòn đúng không?” Sắc mặt Tư Hải Minh lạnh lùng đáng sợ như ma quỷ.
Bảo Nam lạnh run, chạy đến chui vào lòng của Đào Anh Thy: “Mẹ, mẹ mẹ, ba… đánh con.”
Đào Anh Thy có hơi ngẩn ra, làm sao bây giờ? Muốn cô phân xử thế nào? Không xin lỗi thì chắc chắn Bảo Hân bị mắng sẽ không vui, nếu xin lỗi thì dáng vẻ của Bảo Nam rất tội nghiệp.
“Nếu con không xin lỗi thì tối nay một mình ngủ ở ngoài đi.” Tư Hải Minh mở miệng, không hề nể tình.
“Hu hu, con không đâu. Muốn ở cùng mẹ.” Bảo Nam làm ra vẻ đáng thương dụi dụi vào lòng Đào Anh Thy, đã sắp khóc.
Sau đó thật sự không chịu được nữa, òa lên khóc: “Ba không được đánh con! Ba đáng ghét.”