Tư Hải Minh nâng tấm ngăn cách lên, căn dặn tài xế: “Đi.”
Tấm chắn ngăn cách hoàn toàn với phía trước. Xe khởi động từ từ rời khỏi bệnh viện.
“Tôi sẽ không ở Hàn Uyển.” Đào Anh Thy kiên quyết không thỏa hiệp. Bây giờ thân thể đang không khỏe, không tranh thủ vì mình thì chẳng lẽ còn đợi đến khi khỏe lại sao?
Sẽ chỉ càng khiến hai người tiếp xúc thân mật hơn, mà cô không muốn.
“Gần đây tôi bận việc, không có thời gian về Minh Uyển, em ở tạm đi.” Đôi mắt đen của Tư Hải Minh nhìn chằm chằm vào cô nói.
Đào Anh Thy cắn môi, đè nén tâm trạng nói: “Không cần, dù là anh có đưa tôi đến Minh Uyển tôi cũng sẽ không ngoan ngoãn nghe lời anh, nếu anh không vui thì lúc nào cũng ép buộc tôi.”
Vẻ mặt lạnh lùng của Tư Hải Minh vô cùng căng thẳng, nếu như anh có thể trực tiếp trói cô thì cần nói nhiều vậy sao?
Cuối cùng Tư Hải Minh đã thỏa hiệp, gọi người giúp việc đến nhà thuê của cô.
Sau khi Đào Anh Thy về nhà trọ thì đóng sầm cửa, ngay cả cửa Tư Hải Minh cũng không được vào.
Sau khi Đào Anh Thy về thì gần như là ngày nào cũng nằm trên giường ngủ. Cô biết là sảy thai hại cơ thể, cần phải nghỉ ngơi, sẽ không làm khó cơ thể mình!
Lúc khó khăn hơn nữa cô cũng có thể gắng gượng được không phải sao Huống gì cô còn sáu đứa nhóc nữa. Lúc nghĩ đến bọn nhóc thì tâm trạng cô lại bình yên, nhìn video và ảnh chụp trong di động đều có thể giúp cô chữa lành.
Cô còn có lý do gì mà không kiên cường?
Không nhìn thấy Tư Hải Minh thì có thể bình tĩnh như vậy rồi.
Đào Anh Thy ngủ trưa dậy, dù là phòng đóng kín cửa cũng không thể ngăn được mùi thức ăn.
Từ sau khi cô sảy thai, ngày nào cũng ngủ để lấy sức. Hạ Khiết Mai nói thức ăn bổ dưỡng tốt hơn là thuốc bổ, sau đó ngày nào cũng đổi thực đơn bồi dưỡng cho cô.
Đào Anh Thy không cần phải làm gì cả, áo đến thì giơ tay, cơm đến thì há mồm là được.
Nữ giúp việc bưng một bát thức ăn nhẹ buổi chiều vào, nhìn canh thì biết là đã được nấu rất lâu, hơn nữa nguyên liệu nấu ăn cũng rất trân quý, nhìn là đã biết rất giá trị.
Vậy nên lúc Đào Anh Thy ở bệnh viện thì sắc mặt rất tốt, sau khi quay về nhà thì lại càng tốt hơn, hoàn toàn không hề giống người vừa mới sảy thai.
Nhà có hai phòng, phòng người giúp việc ở nhà đối diện.
Đào Anh Thy nhớ rõ là nhà đối diện đã có người ở.
Nhưng mà làm gì có thứ gì có thể ngăn được quyền thế của Tư Hải Minh, anh muốn mua cả khu chung cư lại cũng rất dễ.
Lúc Đào Anh Thy ăn đồ ăn, nói: “Mấy người không cần ở đây, tôi muốn ở một mình.”
“Vâng, cô chủ Đào có gì cần nhất định phải nói với chúng tôi.” Người làm nói xong thì đi ra ngoài, đến căn nhà ở đối diện.
Đào Anh Thy nghe giọng nói cảnh giác của họ là biết sẽ không thể để mình xảy ra bất cứ chuyện gì, nếu không bọn họ sẽ gặp xui xẻo.
Thói quen cầm quyền của Tư Hải Minh sẽ không để bất cứ chuyện gì xảy ra ngoài tầm cho phép. Đào Anh Thy ngồi trên nệm, lặng lẽ ăn sạch thức ăn trong bát.
Sau đó bèn dựa vào đó, nhìn về phía sân thượng ngẩn người…
Đào Hải Trạch biết Đào Anh Thy nhập viện nhưng lại không biết tại sao.
Lúc ông ta thấy Đào Anh Thy biết được chút chuyện gì đó, xoay người ra khỏi khu chung cư.
Nhưng khi lên xe ông ta không lập tức rời khỏi đó, vì ông ta không cam lòng, đang nghĩ có nên đợi Đào Anh Thy bình tĩnh lại rồi đến tìm cô tiếp không.
Dù sao công ty cũng đã thành ra như vậy, cho dù ông ta về nhà thì cũng chỉ đối mặt với áp lực.
Không ngờ là chờ chưa được bao lâu thì ông ta đã thấy chiếc xe Rolls Royce màu trắng vot ra, vô cùng gấp gáp, có lẽ là đã có chuyện.
Ông ta đi theo sau mãi đến bệnh viện, khi nhìn thấy Tư Hải Minh bước từ chiếc Rolls Royce màu đen xuống hấp tấp ôm lấy Đào Anh Thy từ trên xe rồi vọt thắng vào trong bệnh viện.
Ông ta muốn đi hỏi thăm nhưng mà bệnh viện rất kín kẽ, cơ bản là không thể nghe ngóng được gì.