Trương Thiên Di nhìn thấy Đào Anh Thy, hai
mắt lóe sáng lên: “Xem ra chúng ta có rất nhiều
duyên phận, cô vẫn là trợ lý của tôi à? Chuyên
mục buổi sáng đang tổ chức một cuộc phỏng vấn
Võ Ái Nhi, cô đi chuẩn bị đi”
“Tôi… Tôi sẽ chuẩn bị những gì thế ạ?”
“Cô nói thử xem chuẩn bị cái gì? Đương nhiên
là phải liên lạc với bên Võ Ái Nhi xem họ có đến
không rồi. Tôi nói cho cô biết, Võ Ái Nhỉ không
phải là ngôi sao nhỏ mà là người có lai lịch, cô
nên cẩn thận khi làm việc. Nhân tiện, tôi hỏi cô
một câu nhé! Cô nghĩ tôi với Võ Ái Nhi ai mới là xinh đẹp?”
Trương Thiên Di dựa sát vào người của Đào
Anh Thy khi bật ra câu hỏi cuối, như thể cô ta.
không muốn bị người khác nghe thấy.
Đào Anh Thy không ngờ rằng Trương Thiên Di
sẽ hỏi câu hỏi này, trong khi suy nghĩ xem Võ Ái
Nhĩ trông như thế nào, cô ngập ngừng đáp: “… Cô đẹp hơn”
“Tôi thấy cô rất biết cách ăn nói đấy. Để tôi nói
cho cô một bí mật nhét Võ Ái Nhi này là vị hôn thê
của Tư Hải Minh của tập đoàn Vương Tân đó”
*..* Đào Anh Thy ngẩn người.
*Cô sợ rồi chứ? Cho nên chuyện xảy ra vào
ngày hôm đó…”
Đào Anh Thy lập tức hiểu ra: “Cô yên tâm đi,
tôi sẽ không nói điều gì cả”
“Vậy thì tốt rồi” Trương Thiên Di nói xong rồi rời đi ngay.
Đó là lần đầu tiên Đào Anh Thy nghe tin Tư
Hải Minh có vị hôn thê. Cô chưa bao giờ nghe nói
đến điều này khi còn làm trong Tập đoàn Vương Tân.
Thôi được rồi, không liên quan gì đến cô cả,
cô phải tranh thủ tra thông tin một chút xem Võ
Ái Nhi là người trông như thế nào, bãng không
đến lúc đối mặt với nhau, cô lại không nhận ra
đấy là ai thì sẽ lúng túng, xấu hổ mất
Tuy nhiên, khi nhìn thấy hình ảnh của Võ Ái
Nhị, vẻ mặt của Đào Anh Thy vô cùng sửng sốt.
Cô không dám tin vào mắt mình, liền phóng to
ảnh lên xem, đó là cô ta, chính là người phụ nữ đã
đến dùng bữa cùng với Tư Hải Minh tại câu lạc bộ
vào ngày hôm đó.
Thật là trùng hợp
Vào thời điểm ấy, Đào Anh Thy còn tự hỏi
người phụ nữ đó là ai. Giờ cô đã giật mình hiếu rõ,
cô ta chính là vị hôn thê của anh
Tâm từ chín giờ đến gần mười giờ sáng, Võ Ái
Nhi vẫn chưa đến
Đào Anh Thy đã liên lạc với trợ lý của cô ta.
thông qua điện thoại mấy lần rồi, nhưng người trợ
lý cứ liên tục nói “tới ngay, tới ngay đây”. Hai chữ
“tới ngay” này có phải là đã quá dài rồi không?
Đào Anh Thy đang chán nản, buồn rầu hướng
về phía khâu bộ phận thì trước mặt có một trận náo động.
Bóng đen cao lớn xuất hiện ở trước mắt Đào.
Anh Thy bị những người khác vây quanh, cô đột
nhiên sa sầm xuống, sợ hãi đến mức trợn trừng
cả hai mắt.
Tại sao Tư Hải Minh lại ở đây?
Khí thế mạnh mẽ của anh làm mọi người
xung quanh cảm thấy choáng váng, tuy anh
không hề tức giận nhưng dáng vẻ vẫn tỏa ra đây
uy lực, khiến người khác trở nên khiếp sợ.
Đào Anh Thy định thần lại, sợ tới mức định
quay đầu bỏ chạy thì nào ngờ đâu khi cô hoảng
hốt chạy bừa đã lỡ đụng ngã một bình hoa nghệ
thuật ở góc tường, bình hoa rơi xuống mặt đất
vang lên một tiếng ‘bịch”, nhưng may mắn thay là
nó không bị vỡ.
Nhưng bầu không khí đột ngột bị ngưng trệ
lại và trở nên ngột ngạt khiến Đào Anh Thy đờ người ra.
Từ Hải Minh dừng bước, đôi mắt đen lay láy,
sâu lắng và lạnh lùng của anh nhìn về phía cô.
Giám đốc kiêng dè Tư Hải Minh, sắc mặt của
anh ta so với Đào Anh Thy cũng không tốt hơn
bao nhiêu: “Cô làm gì vậy? Cô không có mắt nhìn đường à?”
“Thực sự xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi…” Đào Anh
Thy vội vàng nâng chiếc bình hoa lên, sảc mặt đỏ
bừng vì cố gồng mình hết sức.
*Cô tên gì? Ở bộ phận nào? Từ giờ trở đi
không cần đến nữa” Giám đốc tỏ vẻ uy quyền,
làm thế nào cũng muốn thế hiện lòng trung thành
của mình đối với ngài Hải Minh.
Đài truyền hình Tiên Phong có thể bị Tập
đoàn Vương Tân mua lại, nhất định là phải tích
đức của tổ tiên, tuyệt đối không được để lại ấn
tượng xấu, bằng không đến lúc đó một tên giám
đốc như anh ta cũng không cần đến đây để làm việc nữa.
Đào Anh Thy sững sờ ngẩng đầu lên, nhưng
đột nhiên đụng phải cặp mắt đen như chim ưng
của Tư Hải Minh. Đôi mắt anh như hố đen sâu
thảm và nguy hiếm, khiến đồng tử của cô bị va
chạm mạnh. Ngay lập tức, cô lo lắng cúi gầm mặt
xuống, khép đôi mi lại: “… Vâng”
Chương Vĩ ở bên cạnh nói: “Thôi được rồi, chỉ
là một sai lầm nhỏ. Lần sau chỉ cần chú ý hơn là được”
“Dạ, dạ, dạ, trợ lý Vĩ nói rất đúng” Giám đốc
cúi đầu nhìn Tư Hải Minh.
“Ngài Hải Minh mua đài truyền hình, đồng thời
ngài ấy cũng không mong muốn thay đổi nhân
viên gì cả” Chương Vĩ nói
“Dạ, dạ, dạ, tôi nhớ kỹ rồi ạ”
Đào Anh Thy tưởng rằng tai mình có vấn đề,
nhưng lại nghe thấy rõ ràng như vậy.