Hạ Khiết Mai xoay người nhìn cô, cô ấy hiểu là Đào Anh Thy không muốn nhìn thấy ai. “Còn nữa, giúp tôi nói với anh ta, không được đụng đến Đào Hải Trạch.
Hạ Khiết Mai mở cửa đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Tư Hải Minh đứng ngoài cửa hỏi: “Ăn chưa?”
“Rồi, ăn hết cả một chén.”
Sắc mặt căng thẳng của Tư Hải Minh mới có vẻ tốt lên.
“Nhưng mà, cô ấy nói với anh là không được đụng đến Đào Hải Trạch, còn nữa… cô ấy không muốn nhìn thấy anh.” Hạ Khiết Mai nói.
Cả người Tư Hải Minh run lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô ấy. “Bây giờ tâm trạng cô ấy vẫn chưa ổn định, nếu như không đồng ý với cô ấy, sợ là bữa tiếp theo lại không ăn.”
Hạ Khiết Mai nói: “Hay là bây giờ cứ để cô ấy điều dưỡng cơ thể trước, tạm thời đừng xuất hiện, đợi tâm trạng cô ấy ổn định rồi nói. Tôi thấy là bây giờ cảm xúc của cô ấy vẫn có thể ổn hơn, đừng khiến càng nghiêm trọng hơn, dù sao thì sảy thai ảnh hưởng đến cả tinh thần và thân thể.”
Ánh mắt của Tư Hải Minh ưu tư hỏi: “Thật sự không cần lo?” “Yên tâm đi, nói chuyện phiếm với cô ấy thấy tinh thần vẫn ổn. Tôi sẽ gác lại những chuyện khác của bệnh viện, sẽ trông chừng cô ấy, không sao đâu.” Hạ Khiết Mai nói.
Tư Hải Minh nhìn về phía cánh cửa đóng chặt, rất muốn đi vào mạnh mẽ khóa cô trong tầm mắt của mình.
Sau khi im lặng, anh khàn khàn mở miệng: “Trông chừng cô ấy.”
“Đã hiểu.” Tư Hải Minh lại liếc mắt nhìn cửa phòng bệnh sau đó xoay người rời đi.
Hạ Khiết Mai đẩy cửa phòng bệnh cười nói: “Anh ta đi rồi.”
Đào Anh Thy nói: “Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn tôi, tôi giúp cô thì cô cũng phải giúp tôi.
“Sao cơ?” “Nghỉ ngơi thật tốt đừng suy nghĩ lung tung, nhanh chóng bồi bổ sức khỏe cho tốt.”
Đào Anh Thy miễn cưỡng cười: “Tôi biết rồi.”
Đào Anh Thy ngủ cả buổi chiều, lúc tỉnh lại thì trong phòng bệnh chỉ có một mình. Chỉ cần không gặp Tư Hải Minh thì tâm trạng cô sẽ bình tĩnh hơn nhiều.
Sau khi tỉnh lại thì ánh mắt nhìn ra cửa sổ với vẻ xuất thần.
Tay sờ sờ phần bụng bằng phẳng, cô cũng đã mang thai rồi, lần đầu tiên đã mang thai sáu đứa, lúc đó cô bị dọa sợ không nhẹ.
Lần này sẽ không đến mức thai đa phôi chứ, nếu vậy thì Hạ Khiết Mai cũng khó nói.
Chắc chỉ có một, sao có thể lần nào cũng là thai đa phôi chứ?
Cũng không biết đứa bé là trai hay gái…
Đã thành hình hay chưa…
Đúng thật là không có duyên với cô…
Nếu như nhất định phải mất đi thì cô thà là chưa từng có.
Là sai lầm của cô, cô không nên để Tư Hải Minh đụng vào cô.
Nhưng mà cô không có cách nào khác, cô đấu không lại Tư Hải Minh.
Trong lồng ngực khó chịu, Đào Anh Thy đổi tư thế, nằm nghiêng lại.
Cô đã từng có được cũng đã từng mất đi rất nhiều thứ, cô vẫn luôn phải chịu đựng.
Lần này sảy thai, còn cả… bà nội, dì Hà, thậm chí là Tư Viễn Hằng, ba mẹ, đều là những thứ cô đã từng có, cuối cùng lại không thuộc về mình.
Hơn nữa cách thức vẫn luôn nực cười như vậy!
Đào Hải Trạch nhất định biết được ông ta không phải là con trai của bà nội, nếu không tại sao ông ta lại đẩy kính mắt? Ông ta chạy làm gì? Rõ ràng là có tật giật mình.
Cô cần phải biết được sự thật, chắc chắn Đảo Hai Trạch biết sự thật.
Hôm nay đúng là Tư Hải Minh chưa từng xuất hiện trước mặt cô, đến khi Đào Anh Thy ngủ vẫn không nhìn thấy anh. Chỉ có Hạ Khiết Mai vẫn thường đến đây nói chuyện phiếm với cô, nhìn xem cô ăn gì.
Như vậy rất tốt.
Buổi tối cô ngủ một mình.
Tầng lầu vắng vẻ nhất trong bệnh viện này là tầng lầu mà Đào Anh Thy ở, đã thành khu vực tư nhân của Đào Anh Thy. Trừ nhân viên y tế và hai người vệ sĩ của Tư Hải Minh, không hề có những người khác.