Nhóm người Hạ Khiết Mai lập tức rời khỏi phòng bệnh.
Bên trong chỉ còn lại một mình Tư Hải Minh, bầu không khí yên lặng áp lực không chịu nổi. Trĩu nặng, đè nén, dù là bất cứ ai cũng không chịu nổi bầu không khí khủng bố không thể thở được này.
Tư Hải Minh vẫn đứng yên ở đó không nhúc nhích, vẻ mặt vô cùng kiềm chế. Anh đang truy cứu Hạ Khiết Mai hay là đang truy cứu trách nhiệm của bản thân?
Anh biết rõ cô mang thai là do anh tạo ra. Nếu như lúc đó không phải vì tham lam cơ thể cô thì đã không đợi bảy mươi hai giờ mới tiêm thuốc tránh thai.
Cô đã sớm mang thai, anh không biết chuyện nên trên du thuyền đã không kiềm chế muốn cô, khiến sắc mặt cô tái nhợt lại tưởng là say sóng…
“Ngài Hải Minh..” Lý Ba bước qua, nhìn bóng lưng màu đen, chậm rãi nói.
“Cậu mất việc.”
“Xin lỗi ngài Hải Minh, lúc đó Đào Hải Trạch đến tìm cô chủ Đào, cũng không làm gì, đúng rồi, chỉ nói vài lời, sau đó tâm trạng của cô chủ Đào bỗng trở nên kích động, sau đó thì… thì…”
“Nói gì?” Tư Hải Minh xoay người, đôi mắt chim ưng lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta.
“Nói muốn để Đào Hải Trạch về quê ở bên bà nội, Đào Hải Trạch từ chối, lại nói chuyện ông ta không phải là con ruột của bà nội gì đó… Đào Hải Trạch thấy sắc mặt của cô chủ Đào không tốt nên chạy mất, cô chủ Đào bỗng xảy ra chuyện, thật ra cũng chưa làm gì…” Lý Ba sợ hãi nói.
Tư Hải Minh không nói gì, ánh mắt lóe lên tia lạnh sắc bén.
Khiến cho trong lòng vô cùng căng thẳng.
Ý là nói Đào Hải Trạch không khiến Đào Anh Thy hư thai, người khiến Đào Anh Thy sảy thai là anh?
Đào Anh Thy không biết bản thân đã hôn mê bao lâu, hai mắt mở ra, trong suốt mơ màng.
Trong đầu là chuyện xảy ra trước khi cô ngất đi, Cô đứng trước cửa thang máy, bụng quặn đau, mồ hôi lạnh chảy ròng, hơn nữa cô còn ngửi được… mùi máu tươi…
Cô bị làm sao vậy…
“Tỉnh rồi?”
Trần nhà màu trắng phía trên lập tức bị gương mặt đẹp trai như điêu khắc của Tư Hải Minh thay thế khiến cô hoảng hốt giật mình.
Ánh mắt nhìn ra cửa sổ, đêm tối đã qua đi, bây giờ đã là ban ngày, cô đã ngủ một đêm sao?
“Tôi bị gì vậy?” Giọng nói Đào Anh Thy yếu ớt. “… Không sao cả.” Tư Hải Minh trả lời qua loa. %3D Sao Đào Anh Thy có thể tin là không sao được chứ? Tình hình lúc đó cô rất rõ, cảm nhận sâu sắc vẫn còn khắc sâu trong lòng khiến cô không nhịn nổi.
Nếu như không có chuyện gì sẽ không nghiêm trọng như vậy.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Tư Hải Minh thì hình như đã ở đây cả đêm, ngay cả quần áo cũng chưa thay.
“Em mang thai…”
Lúc Đào Anh Thy còn đang nghĩ là Tư Hải Minh sẽ không nói cho cô biết thì bỗng nghe thấy giọng nói của anh khiến cô ngẩn người, quay mặt nhìn anh: “Anh… nói cái gì?” Giọng nói Đào Anh Thy trầm thấp như là đang lẩm bẩm: “Tôi… tôi mang thai sao? Sao tôi lại mang thai được? Không phải là đã tiêm thuốc sao?”
Môi mỏng của Tư Hải Minh nhíu thật chặt, có vẻ như là cả gương mặt đều cứng rắn như vậy.
Đào Anh Thy nhìn thoáng qua bụng mình, bỗng nhiên phản ứng kịp là chuyện gì đã xảy ra.
“Tôi… sảy thai sao?” Đào Anh Thy hỏi, giọng nói run rẩy.
Dù là đang hỏi Tư Hải Minh nhưng mà chuyện gì đã xảy ra thì cô cũng hiểu rất rõ rồi.
Cô lại mang thai con của Tư Hải Minh, hơn nữa cô còn chưa biết đến sự tồn tại của nó thì đã… không còn nữa…
Đứa bé ở trong bụng cô lâu như vậy mà cô cũng không biết, cứ nghĩ là đã tiêm thuốc tránh thai, dù là ở trên thuyền bị nôn mửa sau đó đau bụng cô cũng không nghĩ là sẽ liên quan đến việc “mang thai”.
Đào Anh Thy không biết là bây giờ mình nên có phản ứng gì, chẳng qua là cô cảm thấy trong lòng vô cùng lạnh lẽo, giống như là cảm giác chìm dưới biển sâu vậy…