Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 721: Con đường duy nhất




“Tôi đã nói rồi, bên phía Tư Hải Minh… tôi bất lực”

“Làm sao mà biết được chứ? Con là người phụ nữ của cậu ấy, đã sinh cho cậu ấy tận sáu đứa bé rồi, không có công lao cũng có khổ lao, cậu ấy sẽ nể mặt con mà nhẹ tay thôi”

“Nhẹ tay? Tư Hải Minh có làm gì sao? Anh ấy hình như không làm gì cả mà! Anh ấy chỉ xuất phát từ một lợi ích của một thương nhân.

mà thôi, có lỗi gì chứ? Sai là ở ông, quá tham lam” Đào Anh Thy không hề khách sáo vạch mặt ông tai “Đúng vậy, là ba tham lam, bây giờ ba biết sai rồi! Anh Thy, nể tình ba con chúng ta, con có thể cầu xin cho ba không? Nếu như chỉ nhánh công ty không còn tiếp tục duy trì được.

thì ba thật sự mất hết hy vọng rồi. Tất cả sự cố gắng của ba đều uổng phí. Tất cả là tâm huyết của ba”

Tâm huyết? Ông ta còn dám nói là tâm huyết của ông ta?

Bên tai là tiếng Đào Hải Trạch không ngừng kêu gào, nghe vậy Đào Anh Thy cảm giác là cả người càng không khỏe, đã không thể kiên nhẫn nữa, lại cảm thấy vô cùng nực cười.

Sớm biết vậy sao trước đó còn làm vậy?

Đào Anh Thy nhìn về phía cửa sổ xe bên kia, đó là cửa vào khu chung cư, là nơi mà dì Hà tự sát.

“Ông đi theo tôi vào trong khu chung cư đi.. Đào Anh Thy nói.

Dừng xe lại, Đào Anh Thy xuống xe.

Đào Hải Trạch đi tới, nhìn thấy Đào Anh Thy đứng sững người ở đó, hỏi: “Con muốn nói gì với ba?”

Đào Anh Thy đưa tay chỉ lên bồn hoa bên cạnh bãi đất trống nói: “Chính là chỗ đó, dì Hà đã nhảy từ cửa số tầng tám xuống, chính là chết ở chỗ đó, máu chảy đầy đất…”

Đào Hải Trạch bị lời của cô dọa lui về sau mấy bước, nói: “Chuyện này ba cũng không muốn, ban đầu là tại ba không tốt…”

“Ông quỳ xuống đây dập đầu xin lỗi dù Hà, sau đó tự rời khỏi nhà họ Xa về quê làm bạn với bà nội, mãi mãi không bao giờ xuất hiện nữa” Đào Anh Thy đưa ra yêu cầu.

“Con… con nói cái gì?” Đào Hải Trạch thật sự không thể tin được những gì chính tai mình nghe thấy.

“Sắp xếp như vậy là tốt nhất” Đào Anh Thy nói: “Ông không có con đường lựa chọn thứ hai”

“Không được… không được” Phản ứng đầu tiên của Đào Hải Trạch là từ chối, ông ta có thể dập đầu xin lỗi dì Hà, nhưng mà ông ta không thể nào quay về nông thôn được. Chỗ đó cả đời này ông ta cũng không thể quay về, quay về thời gian là một kẻ không có tương lai.

“Vậy thì, ba có thể dập đầu xin lỗi dì Hà, nhưng mà ba không thể về quê được, vậy đã được chưa?”

Ánh mắt Đào Anh Thy nhìn ông ta không hề có sự thương xót, đây là thứ ông ta đáng nhận được.

“Ba, ông biết không? Ngay cả lúc bà nội chết cũng không nhắc đến ông, ông biết vì sao không? Bởi vì bà ấy quá thất vọng vì ông rồi” Đào Anh Thy đau lòng nói: “Con trai duy.

nhất mà ngay cả khi chết cũng không xuất hiện, lại chạy theo một người phụ nữ nhiều để lại mẹ già một mình ở nông thôn. Đối với ông thì người thân không là gì cả sao?

Trong mắt ông chỉ có quyền lợi thôi sao? Cho dù nhà họ Xa đè đầu cưỡi cố ông sao?”

“Không phải có con ở bên bà ấy sao? Bà ấy cần cháu gái chứ không cần con trai mà”

Đào Anh Thy cảm thấy vô cùng không thể tin được lời của ông ta. Bởi vì cô biết cô không phải là con gái của Đào Hải Trạch, chính ông †a cũng biết, sao cần phải cảm thấy ghen tị như vậy?

“Lẽ nào bà nội đối xử không tốt với ông?” Đào Anh Thy hỏi.

“Có cái gì không tốt chứ? Ngược lại là có bất cứ thứ gì tốt cũng cố găng tranh thủ cho ông, Đào Anh Thy rũ mắt xuống: “Lúc bà nội bị bệnh tôi không thể ở bên bà, bà mất lâu như vậy rồi, tôi không thể quay về được, ông về bên bà ấy đi…”

“Con nói ba quay về sao? Đào Anh Thy, ba nói cho con biết, không thể nào có chuyện này” Đào Hải Trạch giận không kiềm được, gần như là muốn chỉ vào Đào Anh Thy mắng.

Dường như kẻ lòng lang dạ sói kia chính là Đào Anh Thy.