Bắt đầu từ tối qua sắc mặt của cô đã không hề tốt.
Đến buổi tối Đào Anh Thy cảm giác càng khó chịu hơn!
Đi vào wc, sau khi đi vào là nôn đến chóng cả mặt.
“0e” Đào Anh Thy không chỉ nôn ra hết cá nướng của tối này mà ngay cả mì hải sản buổi chiều nay ăn cũng nôn ra luôn.
Cửa phòng tắm có tiếng bị mở ra, cơ thể yếu ớt mệt mỏi của Đào Anh Thy bị ôm ra: “Uống nước”
Giọng nói lo lắng lại dịu dàng khiến Đào Anh Thy tưởng là đang mơ.
Ngước mắt lên nhìn thì đúng là Tư Hải Minh rồi…
Sau khi uống một ngụm nước, cô cau mày lắc đầu, không uống nữa.
Tư Hải Minh ẫm ngang cô ra ngoài, đặt lên giường, sắc mặt Đào Anh Thy tái nhợt.
Tư Hải Minh lấy điện thoại di động ra gọi đi: “Quay về”
*Tôi không sao, chắc là say sóng thôi…”
Đào Anh Thy nói: “Có thuốc say sóng sao?”
“Tôi sẽ bảo người mang tới” Tư Hải Minh lại lẩy điện thoại ra.
“Sao mà đưa? Đây là trên biển…”
“Trực thăng”
Đào Anh Thy muốn cười cũng không nổi, chỉ đưa thuốc còn phải vận chuyển bằng đường hàng không? Dùng tay bắt lấy ngón trỏ của Tư Hải Minh: “Tôi không sao, nghỉ ngơi một đêm là sẽ ổn thôi… Ban nãy nôn xong, bây giờ đã thoải mái hơn rồi.”
Cô nghĩ là bị như vậy chắc là do say sóng, dù sao cũng là lần đầu tiên đi du thuyền, ai biết được…
“Uống thêm nước đi” Tư Hải Minh đưa cho cô một ly nước ấm, đút cho cô uống.
Đào Anh Thy uống một ít rồi không uống nữa.
“Đỡ hơn chút nào chưa?”
*Ừm, tôi muốn ngủ”
“Được”
Đào Anh Thy cũng không rửa mặt, cứ nghiêng đầu như vậy ngủ một giấc dài.
Tư Hải Minh cởi quần áo ngoài của cô ra, đắp chăn, nhìn sắc mặt đã có vẻ khá hơn ban nãy của cô nhưng vẫn cảm thấy không yên lòng.
Ngồi một lát, đứng dậy đi ra ngoài gọi điện thoại, gọi cho Hạ Khiết Mai.
“Nôn mửa?” Hạ Khiết Mai nói: “Tạm thời…
hẳn là say tàu. Ăn thanh đạm một chút, cũng đừng cho cô ấy ăn dầu mỡ, hay là bây giờ tôi đến đó”
Ánh mắt của Tư Hải Minh âm trầm: “Không cần”
Tối nay sẽ quay về.
Đào Anh Thy ngủ một chút xong thì đúng là đã tốt hơn nhiều, sáng dậy cô vừa nhúc nhích thì Tư Hải Minh đã tỉnh dậy, hỏi: “Có phải là khó chịu không?”
Đào Anh Thy mơ màng hỏi anh: “Không biết?”
*Tôi không nhớ gì.”
… Tư Hải Minh thấy cô còn nói đùa được nên sắc mặt cũng tốt hơn nhiều, bèn hỏi: “Có muốn ăn gì không?”
Đào Anh Thy rụt cổ lắc đầu, cứ như là một đứa trẻ: “Không muốn…” Cô nghĩ là bây giờ mình đang bị bệnh, ỷ vào chuyện này để anh không nôn nóng.
“Ăn một chút đi, bảo nhà bếp làm chút đồ ăn thanh đạm” Tư Hải Minh nói, cầm điện thoại trên đầu giường gọi đi.
Đào Anh Thy nghĩ, không phải nói là không muốn ăn sao, còn bảo nhà bếp gì chứ, tôi đã đồng ý đâu..
Bữa sáng đúng là thanh đạm, thanh đạm đến mức không nhìn thấy chút thịt nào.
Lúc này Đào Anh Thy cũng không dám kén, cho gì ăn nấy, sợ nhất là mình lại khó chịu, rất mất hứng.
Nhưng mà nhìn thấy Tư Hải Minh tự tay đút cho mình, trong lòng cô càng khó chịu.
Rõ ràng là một người rất tàn nhãn lại có hành động dịu dàng như vậy khiến cô rất phiền lòng.
“Không thoải mái sao?” Tư Hải Minh hỏi.
Hình như tôi đâu có thể hiện ra đâu?
Anh có mắt nhìn xuyên thấu à?” Đào Anh Thy bất đắc dĩ hỏi.
“Thể hiện rõ”
“Tôi không muốn ăn, no rồi” Đào Anh Thy cảm thấy nếu ăn thì sẽ lại nôn, làm người không nên tham như vậy.
Tư Hải Minh đưa cháo cho người giúp việc bên cạnh, bưng ra xa một chút.
*Năm xuống nghỉ ngơi đi, sắp đến bờ rồi “…Sao? Quay về?” Đào Anh Thy đang chuẩn bị näm xuống vô cùng ngạc nhiên quay đầu nhìn ra cửa sổ. Nếu đã sắp đến vậy thì từ tối qua đã về rồi sao?
“Nhưng mà không phải định chơi đến hết ngày mai sao?”