“Thuyền thật lớn!”
“Thuyền thật lớn!”
“Quá lớn mà!”
“Woa”
““Chà”
Đào Anh Thy đi cùng với sáu đứa nhóc, cô cảm giác nếu ở chúng với Tư Hải Minh thì sẽ không được tự nhiên.
Lên đến boong thuyền, đập vào mắt là cảnh biển mênh mông, đợi khi du thuyên rời bến thì mặt biển càng rộng lớn hơn nữa.
Giữa boong tàu có đầy đủ ghế sofa, dù che, ghế nằm, bàn trà, đủ các dụng cụ, cái gì cần cũng có.
Đào Anh Thy còn nhận ra là vòng bảo hộ càng tỉ mỉ hơn, cho dù là sáu đứa bé có nghịch kiểu gì thì sẽ không có vụ bị rơi xuống nước.
Nhìn cách bố trí của du thuyền này là có thể nhận ra được du thuyền này mới được sửa sang lại.
Điểm tốt của du thuyền lớn đó là rất ổn định, dù là đang đứng trên boong thuyền hay lúc du thuyền khởi động thì đều không cảm giác lắc lư nhiều.
Cúi đầu nhìn những đứa nhỏ bên cạnh mình, bàn tay nhỏ đang đặt trên vòng bảo hộ nhìn ra biển, từng ánh mắt thơ ngây kích động đến đỏ bừng mặt.
Đào Anh Thy quay đầu thấy Tư Hải Minh không biết đã lên boong từ lúc nào, áo khoác vest trên người đã bị anh ném lên ghế sofa, áo sơ mi đen cùng màu với quần tây khiến thân hình gợi cảm của anh càng thêm khí thế.
Thu tầm mắt lại, Đào Anh Thy nhìn ngoài khơi xa xa, ánh mắt bình tĩnh lại.
Không thể nào trốn đi được, chỉ có mỗi cách nhảy xuống biển thôi.
Đã cách xa bến tàu, biển rất rộng, cũng đã đi được một tiếng rồi, bây giờ quay đầu lại vẫn nhìn thấy bến tàu, nhìn có vẻ cũng không xa lắm.
Đừng nói gì đến sáu đứa trẻ, đây cũng là lần đầu tiên Đào Anh Thy ra biển.
Nhìn những đôi chân ngắn chạy trên boong tàu của lũ nhóc, bọn chúng thật sự rất hạnh phúc. Nghĩ lại khi mình còn trẻ, những chuyện này ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Mà Đào Anh Thy lại hy vọng bọn họ vẫn có thể hạnh phúc mãi như vậy…
Đào Anh Thy ngồi trên thảm trải sàn chơi cùng với Bảo Vỹ, nhận ra Tư Hải Minh không làm gì cả, cứ như vậy ngồi trên sofa bắt chéo chân nhìn hai người, ánh mắt kia âm trầm như là vực sâu không đáy khiến Đào Anh Thy tê cả da đầu Bảo Hân và Bảo Vỹ vây quanh chơi đùa bên cạnh Tư Hải Minh, Bảo An lôi kéo Tư Hải Minh leo lên, nước bọt nhiễu trên quần tây của Tư Hải Minh.
Nhưng mà Tư Hải Minh lại như là không nhìn thấy.
Đào Anh Thy thu lại tầm mắt nhìn về nơi khác.
Bảo Long và Bảo Nam cầm đồ chơi chạy lăng xăng.
Hình ảnh như vậy khiến Đào Anh Thy cảm thấy lần này ra biển chỉ vì muốn sáu đứa bé được chơi vui chứ không còn lý do nào khác, cô chỉ cần tập trung chơi với sáu đứa nhóc, để bọn chúng cảm nhận được không khí gia đình là được rồi.
Chỉ là ánh mắt nhìn chăm chăm kia khiến cô cảm giác mình như là một con mồi đang bị dã thú để mắt tới vậy.
Làm sao nào, chẳng lẽ vì chuyện gặp Tư Viễn Hằng mà cô bị ném xuống biển sao?
“Ngài Hải Minh, cơm trưa đã chuẩn bị xong” Đầu bếp bước lên nói.
“Ừm” Tư Hải Minh trả lời lại.
Đầu bếp bèn lui xuống dưới chuẩn bị.
Đào Anh Thy vỗ tay: ‘Lại đây nào! Mẹ giúp mấy đứa lau tay! Bảo Nam, xếp thành hàng nào.
Bảo Nam và Bảo Long ném đồ chơi bên cạnh chạy đến trước mặt Đào Anh Thy giơ tay ra.
Đào Anh Thy đưa khăn mặt cho người giúp việc bên cạnh để lau tay cho Bảo Nam, lại dùng khăn giấy nhẹ nhàng nắm lấy mũi nhỏ của cậu: “Dùng sức nào”
Bảo Nam bỗng căng người, nhắm mắi lại, dùng hết sức phì mũi, phì đến nỗi khăn giấy cũng phồng cả lên.
Sau khi lau xong thì Bảo Long lại bước lên.
Từng người một, hình ảnh có thứ tự này có vẻ rất đáng yêu.
Trên du thuyền có đầu bếp chuyên nghiệp chuẩn bị thức ăn, thức ăn chính của bữa trưa đều làm từ hải sản, đều là thức ăn tươi mới được đưa đến trước giờ ăn, có vẻ là để phối hợp với cảnh biển này.
Không cần bọn họ chủ động bóc vỏ, đầu bếp đã bóc vỏ và ướp gia vị sẵn, bữa ăn vô cùng tỉnh xảo được dọn lên.