Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 703: Đi thăm sáu nhóc con




Sau khi tắm xong Đào Anh Thy lau khô người mặc đồ ngủ vào, đi ra khỏi phòng tắm rồi đi thẳng vê phòng, ngay cả điện thoại di động cũng không cầm.

Tất cả những hành động này đều lọt vào tâm mắt của Tư Hải Minh đang ngôi trước máy tính, ánh mắt thâm trầm như là đang muốn nhìn xuyên thấu màn ảnh.

Bình thường Đào Anh Thy đều sẽ nghịch điện thoại một lát mới đi ngủ tiếp, bây giờ đã không còn tâm trạng nghĩ đến điều đó.

Đầu cô năm trên gối, cô hiểu rất rõ lúc này quan hệ giữa cô và Tư Hải Minh đang như thế nào.

Như vậy cũng tốt.

Đêm khuya thanh vắng, Đào Anh Thy đã ngủ Say.

Nhưng mà lại không biết có một cái bóng đen âm thâm đi vào phòng của cô, muốn cắn nuốt thân thể không phòng bị của cô cho đến lúc cao trào.

Tư Hải Minh đứng ở mép giường nhìn gương mặt nhỏ nhắn dưới ánh trăng mờ nhạt, vậy mà cô còn có tâm trạng để ngủ.

Anh thật sự nên nhào vào cô khiến cô khóc lóc cả đêm, khiến cô hết lần này đến lần khác cầu xin mình.

Lúc Đào Anh Thy mở mát đã là sáng sớm.

Đưa tay sờ điện thoại mới nhớ là điện thoại đang ở trong phòng khách.

Ra khỏi phòng đi đến bàn trà lấy điện thoại.

Liếc xem đồng hồ, xoay người đi rửa mặt, từ đầu đến cuối không hê nhận ra đêm qua có người đã từng vào phòng cô.

Gần trưa, Đào Hải Trạch gọi điện thoại cho cô: “Anh Thy, ngài Kim đó đã gọi điện thoại cho ba, ba nghe nói ngài Kim của tập đoàn Vương Tân này rất dễ chịu, không ngờ lúc nói chuyện trong điện thoại cũng đúng thật là như vậy.

Đào Anh Thy nghe vậy thì mắt híp thành khe nhỏ, ngài Kim đó là do cô cố ý tìm, phần lớn đều giống với “ngài Kim” nổi danh trong tập đoàn, vì cố ý dụ dỗ Đào Hải Trạch.

Cô không cần đi điều tra “ngài Kim” của tập đoàn Vương Tân vì trước đó lúc cô còn làm việc cũng hiểu đôi chút về các lãnh đạo cao cấp.

“Nếu không chả lẽ tôi lại lừa ông à?” Đào Anh Thy không vui nói.

“Không phải không phải! Ba thật sự rất vuil Ngài ấy đã hẹn xong thời gian nói là sẽ tự đến bệnh viện bàn chuyện với ba, dù sao khu tây Nam đã chuẩn bị khai thác, còn nói đây là ý của con”

“Đợi ông hết bệnh cũng phải nửa tháng nữa nhỉ? Không thể để bọn họ đợi mãi được, đến lúc đó ông lại sắp xếp người mà các ông tin tưởng, sẽ không có vấn đề gì.”

Đào Anh Thy giải thích cho Đào Hải Trạch, ông ta muốn quyền lợi tuyệt đối, chắc chăn muốn năm trong tay những quyên lợi khác, chắc chắn sẽ không để những người có lòng riêng chia sẻ bớt lợi ích của ông tai Như vậy vào lúc này, trừ Cố Mạnh ra thì ông ta còn muốn nói ai nữa chứ…

“Chuyện này con cứ yên tâm, nhà họ Xa bên kia đừng hòng mơ tưởng đến!” Đào Hải Trạch tức giận nói. “Đến lúc đó có được chỗ tốt, đừng có mà quên phần của tôi” Vẻ mặt Đào Anh Thy lạnh lùng, cố ý nói.

“Chuyện đó là tất nhiên! Không cần con phải nhắc mà”

Đào Anh Thy cũng không nói gì nữa, cúp điện thoại.

Bận rộn hai ngày vẫn chưa liên lạc với Tư Hải Minh, ban ngày Đào Anh Thy đến trường học thăm sáu đứa nhóc, buổi tối đến sẽ không cần đến Minh Uyển nữa.

Gần đây cô bận rộn công việc, sáu đứa nhóc cũng rất nghe lời hiểu chuyện.

Chỉ là mỗi lúc tạm biệt thì lần nào nhìn thấy những đôi mắt to tròn nhìn mẹ của bọn nhỏ, trong lòng Đào Anh Thy lại thấy không nỡ.

Lúc vừa mới ra khỏi cửa phòng học được mấy bước, nhận ra những đứa nhóc xếp hàng đi theo sau lưng cô.

Đào Anh Thy bất đắc dĩ nói: “Mẹ phải về đài truyền hình làm việc, ngày mai lại đến thăm các con, có được không?”