Lần này lại càng nực cười hơn, vẫn chưa yêu thì đã chết từ trong trứng nước rồi!
Tiếng chuông di động lại vang lên, vẫn là Tư Hải Minh gọi tới.
Nếu cô không nghe điện thoại, Tư Hải Minh sẽ đến đài truyền hình mất!
Ít nhất điểm này cô cũng hiểu, Tư Hải Minh đã muốn thì không ai có thể thay đổi được!
Giống như lúc tặng quà cho cô vậy, cũng giống như lúc đối xử đặc biệt với cô… Nhưng duy nhất lại không yêu cô…
Đào Anh Thy cảm thấy được đã thông suốt, nhưng mà như vậy…
Cầm lấy di động, hăng hắng giọng, cố gắng che giấu giọng nói đã khàn đi vì khóc của mình, nghe máy, giọng nói trầm thấp lại bá đạo của Tư Hải Minh truyền đến: “Sao lâu như vậy mới nghe điện thoại?”
“Di động ở trong văn phòng, lại thực sự rất bận… Giọng nói của Đào Anh Thy cũng rất bình thường.
“Còn bao lâu?”
Đào Anh Thy nghe ra ý của anh, nói: “Buổi tối hôm nay tôi sẽ ngủ ở chỗ của ba tôi”
Tư Hải Minh đang ở trên đường gọi điện thoại, ngôi ở ghế sau, điện thoại dán bên tai, hơi nhíu mày: “Có việc gì sao?”
“Ừm, có chút việc”
“Phải cả đêm à?”
Lúc trước Đào Anh Thy “làm việc” xong xuôi đều là trở về biệt thự Minh Uyển: “Trước kia tôi đều là ở lại đó, có cái gì kỳ quái chứ? Hơn nữa gần đây tôi đều ở lại biệt thự Minh Uyển, hiếm khi ở nhà của ba, không có việc không thể đến sao? Tôi đang vội, cứ như vậy đi…
Không đợi Tư Hải Minh nói chuyện đã trực tiếp cúp điện thoại!
Sau khi cúp điện thoại, Đào Anh Thy bất giác nghĩ, phản ứng của cô có phải là hơi bất thường không? Cô biết là mình đang chạy trốn!
Nghĩ lại dù sao cũng không có quan hệ gì mà?
Dù sao trước kia cô cũng cúp điện thoại của Tư Hải Minh như vậy…
Tư Hải Minh cất điện thoại, con ngươi đen thâm trầm khó lường.
Ở bãi đỗ xe của đài truyền hình, trong một chiếc Rolls Royce màu trắng, Lý Ba đang ngồi trên ghế lái.
Vội vàng đẩy cửa xe, xuống xe.
Cửa ghế sau mở ra, Tư Hải Minh ngồi đầy lười biếng, chân dài bắt chéo lên nhau, cả người phát ra khí thế khiến người khác sợ hãi!
“Hôm nay xảy ra chuyện gì?” Tư Hải Minh hỏi.
Lý Ba bị hỏi có hơi sửng sốt, nói: “Giữa trưa lúc Đào Anh Thy đến bệnh viện, đụng phải con của tổng giám đốc Đào là Đào Hải Hùng, lúc ấy Đào Hải Hùng lái xe định đụng cô Đào và tổng giám đốc Đào, nhưng mà anh ta cũng chỉ dọa người thôi, không có đụng thật. Tổng giám đốc Đào bị ngã, cánh tay bị thương nhẹ, cô Đào không bị gì”
“Vì sao không nói?” Sắc mặt Tư Hải Minh lập tức trở nên lạnh lùng.
Lý Ba cúi đầu, không dám phản bác.
Lúc đó anh ta tưởng là cô Đào không có việc gì, hẳn là không cần phải nói…
“Lần sau làm việc thông minh chút!” Tư Hải Minh uy hiếp nói.
“Vâng!” Lý Ba sợ đến mức hai chân nhũn ra.
Trong văn phòng, Đào Anh Thy đang nói chuyện với Lâm Anh về việc mấy đứa nhỏ sẽ phỏng vấn vào ngày mai.
“Cô Đào, đây là thai long phượng, không biết có phải là ảnh chụp giống nhau không!” Lâm Anh nói. “Nhưng mà lúc trước tôi còn thấy bào thai sáu, là sáu! Giống như mấy con chim cánh cụt nhỏ, thật muốn nhéo mặt bọn chúng…”
Đang lúc cô ta vuốt ve mặt mình ảo tưởng, khóe mắt phản chiếu bóng đen khiến cô ta phải quay sang.
Vừa thấy người đi vào, cả người cô ta lập tức thẳng tắp như cái thân cây.
Phản ứng lại vội vàng hạ thắt lưng, cúi đầu nín thở lập tức rời khỏi, còn thuận tay đóng cửa lại!
Đào Anh Thy thấy Tư Hải Minh đi vào, tuy không phải là ngoài ý muốn, nhưng ngón tay đang cầm tài liệu cũng vô thức nắm chặt lại.
Sau khi cúp điện thoại cô đã đoán được có hai khả năng, đơn giản là đến và không đến thôi!
Nhìn thấy Tư Hải Minh chợt xuất hiện, nghĩ đến lời nói mấy tiếng trước, chỉ cảm thấy người trước mắt thật sự rất tàn nhẫn…