Lâm Anh không hiểu chuyện gì bước vào: “MC Đào, không sao chứ?”
“Có chuyện gì sao?”
“Lúc nãy…Võ Ái Nhi cười dữ dội lắm”
“Ừ, tôi và cô ta nói một câu chuyện vui, cảm thấy vui quá, nên cười thôi.”
“À” Lâm Anh nghĩ, chuyện vui gì mà cười đến nỗi này nhỉ? Giống như bị thần kinh vậy!
“Đóng cửa lại giúp tôi”
“Dạ”
Trong phòng có mở đèn, trong giây phút cửa phòng đóng lại, ánh sáng vô cùng chói, làm đau mắt của Đào Anh Thy.
Người cô run lên, cô có nhịn thế nào, khóe mắt vẫn nhói lên từng đợt, nóng dần lên, nước mắt tụ lại.
Toàn thân cô đang run rẩy.
Vị trí trái tim khó chịu đến mức làm cô phải cong người lại, nằm sấp trên bàn làm việc, dùng hơi thở để làm giảm bớt nỗi đau mãnh liệt đó…
Thì ra, Tư Hải Minh tặng quà cho cô, chiếm hữu cô, cứu cô trong lúc nguy hiểm nhất, không liên quan gì đến tình yêu…
Cô thật sự ngây thơ quá rồi!
Bị hành vi của Tư Hải Minh và ánh mắt xâm lược của anh ta làm mờ mắt rồi!
Có phải trong lòng cô đã quên mất nỗi hận với Tư Hải Minh? Và còn chín mươi tám căn phòng không có bồn tắm trong biệt thự Minh Uyển?
Tại sao cô lại cảm thấy Tư Hải Minh sẽ yêu cô chứ?
Mỗi một câu trong đoạn ghi âm đều như đang chế giễu cô, chế giễu cô mơ mộng viển vông, chế giễu cô ngu ngốc vô tri, cuối cùng còn cho người khác cơ hội đến tát vào mặt mình, đạp mạnh nỗi sợ hãi của cô xuống đất!
Sao Tư Hải Minh có thể đối xử với cô vậy chứ? Sao có thể… có thể sau khi được sự giúp đỡ của anh, vượt qua nỗi ám ảnh bị hành hạ lúc còn nhỏ thì nghe được những lời nói tàn nhẫn vậy chứ?
Tại sao…
Nếu Tư Hải Minh đối xử với cô như ngày xưa, luôn luôn đối xứ với cô như vậy, thì khi cô nghe được những lời này sẽ không có bất kỳ phản ứng nào.
Nhưng bây giờ, trên mặt, trong lòng đều là nỗi đau nóng như lửa đốt…
Nước mắt của Đào Anh Thy vẫn không kiểm soát được rơi xuống bên dưới, từng giọt từng giọt rơi xuống dưới đất, như hạt mưa vậy.
Cơ thể run lên nhè nhẹ, nỗi đau thương bao trùm hết trái tim cô…
Đào Anh Thy nhìn chằm chằm vào nước mắt trên sàn, ánh mắt đau thương đến khó chịu.
Chuyện này trách được ai chứ?
Cũng đâu thể hoàn toàn trách Tư Hải Minh, không phải sao? Là do mình tự cho là vậy, tự suy diễn lung tung!
Nếu anh ta chỉ xem mình như mẹ của sáu bé con, thì có đau lòng đến vậy không? Không đâu!
Phải, đáng đời cô lắm, là do cô đã mơ mộng quá nhiều trong cuộc đời này!
Đào Anh Thy sau khi khóc xong đã ổn định lại cảm xúc, cô bật người, ngồi lại đàng hoàng, lau đi nước mắt còn chảy trên mặt, nhìn về phía trước với ánh mắt mơ màng.
Càng ngày càng cảm thấy mình buồn cười!
Không ngờ còn định sau khi lấy được usb thì sẽ nhờ Tư Hải Minh giúp cô diệt trừ cả nhà họ Xa, vậy thì không cần nội ứng ngoại hợp với Cố Mạnh nữa. Còn định nói anh ta biết mình không phải là con ruột của Liêu Ninh, thì ra, anh ta vốn không quan tâm chuyện này!
Cô có phải là con gái của Liêu Ninh hay không vốn không quan trọng!
Phải đó, nếu quan trọng thì Tư Hải Minh còn đối xử với cô tốt vậy sao?
Cuối cùng người bị mê hoặc chỉ có một mình Khi nhìn thấy vẻ mặt này của cô, trong lòng Tư Hải Minh sẽ nghĩ gì? Nhất định cảm thấy cô rất ngốc nhỉ!
Điện thoại trên bàn reo lên, làm gián đoạn suy nghĩ của Đào Anh Thy.
Cô đưa mắt nhìn xuống, cầm điện thoại lên.
Người gọi đến là Tư Hải Minh.
Điện thoại rơi xuống lộp độp, lại nằm trên bàn làm việc.
Đào Anh Thy lại nước mắt chứa chan, nhưng cô không bắt máy.
Cô hít sâu vài cái, nhưng phát hiện ra nỗi đau ứa đọng trong tim có thế nào cũng không tan biến được!
Đừng nói là nghe điện thoại, bây giờ ngay cả nhìn Tư Hải Minh, cô ta cũng cảm thấy đó là một sự dẫn vặt!
Chẳng qua chỉ là một người đàn ông, không phải sao?
Dù gì cô cũng không phải lần đầu tiên thất tình!