Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 681: Niềm vui của Võ Ái Nhi




Đào Anh Thy bị Võ Ái Nhi nhìn đến đơ hết cả người, đây không giống vẻ mặt đang cầu xin người khác.

“Có chuyện gì cứ nói đi”

“Lúc nãy khi tôi dừng xe, phát hiện có một chiếc Rolls Royce, hỏi thăm rồi mới biết là của cô.

Anh Hải Minh mua cho cô đúng không? Nếu không, dựa vào sức của cô thì ngay cả lốp xe cũng không mua nổi!”

Đào Anh Thy không nói gì, nhìn kỹ vẻ mặt của Võ Ái Nhi: “Tôi còn tường cô sẽ rất giận chứ”

“Tại sao tôi phải giận? Tôi không những không giận, còn cực kỳ vui nữa kìa! Thật sự muốn kéo cô đi uống một ly!” Võ Ái Nhi vui vẻ không phải là giả, cô ta đang thật sự rất vui.

“Cô muốn biết tại sao tôi lại vui không?”

“Không muốn” Đào Anh Thy hoàn toàn không có hứng thú.

“Sao lại không muốn? Liên quan đến cô và anh Hải Minh, mà cũng không hứng thú sao?” Võ Ái Nhi lấy điện thoại ra, đặt ngay trước mặt, mở đoạn ghi âm: “Cô nghe thử đi, đảm bảo rất có hứng thú…”

Đoạn ghi âm được bật lên, trong đó câu đâu tiên là của Chương Vi nói…

“Tấm lòng của ngài Hải Minh dành cho Đào Anh Thy làm tôi cảm động quá, tình yêu này, cô Võ không thể nào hiểu được”

Đào Anh Thy hơi giật mình, câu này là nói cho Tư Hải Minh nghe à?

“Yêu?”

“Là tôi hiểu lầm à”

Ánh mắt Đào Anh Thy hơi rưng rưng, Tư Hải Minh nói từ “yêu” đó, là đang hỏi sao…

“Thích là một cảm xúc rất dễ xảy ra, tặng đồng hồ, tặng xe, bao gôm cả hình xăm trên người, đều là một biểu hiện của thích. Cũng giống như cậu thích một bức tranh, thích thì sẽ sưu tâm nó, sở hữu nó. Sự yêu thích này sẽ không kiểm soát hoàn toàn cảm xúc của cậu, một ngày nào đó mất rồi, cuộc sống cũng sẽ không bị ảnh hưởng”

Đầu óc Đào Anh Thy rối tung rối mù, trong phút chốc cô bị ù tai, cơ thể thì cứng nhắc.

“Thích thì được, yêu thì không cân, sẽ chết người.”

“Nếu Liêu Ninh không phải mẹ ruột của Đào Anh Thy thì có phải sẽ khác không?”

Khi hỏi câu này, toàn thân Đào Anh Thy trở nên hết sức căng thẳng, tim đập thật nhanh, vừa hôi hộp vừa mong chờ nghe Tư Hải Minh trả lời.

“Cũng vậy thôi.”

Giọng nói trầm ngâm rõ ràng của Tư Hải Minh đi xuyên qua đây, đâm thẳng vào tim của Đào Anh Thy, làm mặt cô có chút tái xanh.

Và Chương Vĩ vẫn tiếp tục hỏi: “Ngài Hải Minh sẽ không kết hôn với Đào Anh Thy à?”

“Hôm nay cậu nói hơi nhiều rồi đó “

“Dạ, tôi sẽ chú ý.”

Đào Anh Thy ngồi cứng đơ trên ghế, lắng nghe câu trả lời cuối cùng của Tư Hải Minh.

Chương Vĩ hỏi anh ta chuyện kết hôn, mà anh ta lại chê Chương Vĩ nói nhiều, ngay cả hỏi cũng là dư thừa sao…

“Sắp xếp xong chuyện ra biển chưa?”

“Dạ, sắp xếp xong rồi”

Võ Ái Nhi tắt ghi âm: “Phía sau hết rồi”

Đào Anh Thy cố gắng khống chế cảm xúc trên mặt mình, chứng minh mình không hề bị ảnh hưởng, cô nói: “Cô có được đoạn ghi âm từ đâu vậy?”

“Chuyện này nói ra, chỉ có thể nói là may mắn!

Đáng ra tôi đến nhờ anh Hải Minh giúp tôi trở về với màn ảnh, nhưng anh ấy không cho tôi câu trả lời, tôi sốt ruột muốn biết kết quả, nên đã lén để lại điện thoại trong phòng, không ngờ không nghe được của mình, lại nghe được của côi! Cô nói có phải rất vui không?” Võ Ái Nhi hỏi với giọng đắc ý.

Đào Anh Thy không hề nghỉ ngờ gì về đoạn ghi âm này, đầu óc Võ Ái Nhi không thông minh đến nỗi biết dùng hình thức ghép âm để lừa cô đâu!

Đoạn ghi âm đó là thật!

Cuộc đối thoại của Tư Hải Minh và Chương Vĩ cũng là thật!

“Ha ha hai Tôi lớn vậy rồi mà chưa lúc nào tâm trạng lại tốt như vậy!” Võ Ái Nhi cười không ngậm được mồm: “Trước đó tôi nói với cô thế nào? Anh Hải Minh sẽ không thể nào cưới cô đâu!

Chỉ xem cô như món đồ chơi thôi! Cùng lắm anh ấy có hứng thú với cơ thể của cô, đợi chơi chán rồi cô sẽ không còn giá trị gì nữa! Phải rồi, anh ấy nói cô chính là một bức tranh, hôm nào mất rồi, cũng không bị ảnh hưởng. Đào Anh Thy, giấc mơ của cô có phải bị tan nát rồi không? Đừng tưởng rằng sinh sáu đứa con rồi, anh ấy sẽ cho cô làm bà Tư, không có cửa đâu!”

Bên dưới mặt bàn, bàn tay của Đào Anh Thy đã nắm lại thành nắm đấm, móng tay đã ấn sâu vào trong lòng bàn tay hồng hào.

Nhưng cô lại không cảm nhận được một chút đau nào hết.

“Hình như tôi chưa bao giờ nói tôi muốn cưới Tư Hải Minh đúng không? Anh ta muốn tặng đồng hồ, tặng xe, đều do anh ta cam tâm tình nguyện”

Võ Ái Nhi hơi nhướng người về trước, hỏi với giọng chế giễu: “Thật sự chưa bao giờ nghĩ đến sao? Sao tôi không thể tin được vậy nhỉ?”

“Tin hay không là chuyện của cô.”

“Nhưng anh Hải Minh đã xăm hình lên người à, đã xăm cái gì vậy? Có thể nói tôi biết không? Tôi rất tò mò”

“Cô muốn xem như vậy, sao không tự đi hỏi đi?”

Võ Ái Nhi nói với giọng không thèm quan tâm: “Hỏi thì không cần đâu, nói chung anh ấy có tặng gì, hay là xăm hình gì, cũng chỉ xem cô như con chó con mèo mà yêu thương thôi, có gì mà phải thắc mắc chứ! Được rồi, tôi cũng không ngồi đây lâu nữa. Sắp tới anh Hải Minh đưa cô ra biển đúng không? Chừng đó, chơi vui nhé? Ha ha ha ha ha ha ha ha hai”

Võ Ái Nhi giữ lấy giọng cười cho đến khi rời khỏi bộ phận giải trí.

Mỗi một câu cô ta nói, mỗi một lần phát ra giọng cười đều như tát vào mặt Đào Anh Thy, lúc đỏ lúc trắng.