Môi Đào Anh Thy giật giật, không nói gì.
Ngay từ đầu cô rất sợ hãi khi xem, sau đó có giọng nói trầm thấp trấn an của Tư Hải Minh, còn có cái ôm ngập tràn cảm giác an toàn làm cơ thể cô không còn run rẩy nữa, sự sợ hãi này cũng bắt đầu dân nhạt đi.
Trong lòng cô rất rõ ràng, bởi vì có Tư Hải Minh ở đây.
Nếu không, cho dù sau đó một mình cô lấy hết can đảm để xem cũng chưa chắc có thể xem đến cuối cùng, thậm chí chỉ biết run bần bật trong góc vì không kiểm soát được sự sợ hãi trong nội tâm của mình.
“Chơi đủ rồi thì giao ông ta cho tôi? Hửm?”
Hai mắt Đào Anh Thy chừng chực hơi nước, sau đó nhào vào trong lòng ngực anh, nâng tay ôm chặt lấy cổ Tư Hải Minh!
Cơ thể Tư Hải Minh đột nhiên chấn động, đây là lần đầu tiên cô chủ động nhào vào trong ngực anh.
Nước mắt Đào Anh Thy không khống chế được rơi như mưa, chưa từng có người nào nói những lời này với cô, không có…
Nơi bả vai cảm nhận được sự ướt át, hai tay Tư Hải Minh ôm eo cô, rất chặt, môi mỏng hôn lên lỗ tai cô, cố nén sự không vui trong ngực: “Không sao đâu, không sợ..”
Đào Anh Thy khóc một lúc lâu trong ngực Tư Hải Minh rồi mới dừng lại, nhưng bả vai vẫn run lên Tư Hải Minh muốn kéo Đào Anh Thy ra, anh cứ lo cô không thở nổi.
“Đừng… Xấu..” Đào Anh Thy ôm cổ Tư Hải Minh không buông tay.
“Tôi đã thấy lúc em khóc cực kỳ thảm thiết trên giường rồi, như thế này có là gì chứ”
.” Đào Anh Thy, người này thật sự có thể phá hư cảm xúc bi thương đấy! Dùng cách này để an ủi thì đúng là nhân tài rồi!
“Dẫn em đi ăn cơm” Giọng nói khàn khàn trầm thấp của Tư Hải Minh đang dỗ cô.
“Không muốn ăn”
“Không đói bụng sao?”
“Không muốn ăn gì cả” Đào Anh Thy rầu rĩ.
“Ăn chút thôi” Tư Hải Minh tiếp tục dỗ: “Có được không?”
“Ăn đại một ăn chút đi..” Đào Anh Thy cũng biết, nếu nói không ăn, Tư Hải Minh bá đạo như thế tuyệt đối sẽ không cho phép!
Nghĩ nghĩ sau đó nói: “Ăn mì”
“Được”
Tới nhà ăn, Đào Anh Thy nhìn menu trước mặt, toàn giá ba triệu rưỡi, không khỏi líu lưỡi!
Cô nói ăn đại một chút gì đó, vậy mà đúng là “ăn đại” đấy! Hù chết cục cưng rồi!
Cuối cùng Đào Anh Thy gọi một phần gạch cua, và một phần bít tết nước sốt cô thích!
Trong đầu Đào Anh Thy bắt đầu tính toán, ăn bữa cơm này với Tư Hải Minh chắc cũng mất hơn mười hai triệu!
Nhưng lúc trước Đào Anh Thy chưa từng ăn gạch cua, lúc này ăn một ngụm, hai mắt trừng lớn: “Ưm, ngon thật đấy!”
Tư Hải Minh thấy dáng vẻ trừng mắt đáng yêu chân thật của cô, đôi mắt đen cũng vui hơn. Nhìn tâm trạng cô tốt hơn, sự không khoẻ trong ngực anh cũng biến mất.
“Ăn nhiều một chút”
Lúc đầu Đào Anh Thy còn nói không ăn, hiện tại lại ăn uống nhiệt tình!
Đồ ăn ngon quả nhiên khiến tâm trạng trở nên sung sướng, Tư Hải Minh giúp cô cắt xong bít tết thì đặt sang bên cạnh, cô vừa thuận tay lấy một miếng bỏ vào trong miệng, vừa nhai hai bên má tròn trịa đáng yêu.
Miệng Tư Hải Minh đang ăn, nhưng mắt đen lại nhìn Đào Anh Thy.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, là của Đào Anh Thy.
Động tác nhai nuốt của Đào Anh Thy dừng lại, móc điện thoại ra, nhìn màn hình, vậy mà lại là Đào Hải Trạch!
Ông ta gọi điện thoại cho cô làm gì? Đánh vợ xong lại gọi điện thoại cho cô, vì sao thế?
Chẳng lẽ đang nghỉ ngờ cô sao?
Không đâu, cô đã ẩn bình luận rồi, cho dù Đào Hải Trạch điều tra cũng không thể nào nhanh như vậy!
Đào Anh Thy cẩn thận nghĩ lại.
Ông ta đang muốn xem phản ứng của cô sao?
Nếu như cô và Đào Hải Trạch không phải quan hệ ba con thì cô còn giúp ông ta sao? Sẽ để cho ông ta “lợi dụng” à!
Ngẩng đầu đối diện với đôi mắt thâm trầm sắc bén của Tư Hải Minh, nói: “Là Đào Hải Trạch”
“Ừm”
Đào Anh Thy không tránh Tư Hải Minh, nhận nghe: “Tìm tôi có chuyện gì?
“Anh Thy, cùng nhau ăn một bữa cơm đi?”
“Tôi đã ăn rồi” Đào Anh Thy nói.
“Buổi tối con có về nhà không? Đã lâu con chưa về nhà rồi” Đào Hải Trạch nói.