“A” Đào Anh Thy sợ tới mức lùi ra sau.
Giống như điện thoại là thứ cực kỳ đáng Sợ, nó sẽ tấn công cô vậy.
Tư Hải Minh nhìn sắc mặt tái nhợt của Đào Anh Thy, đôi mắt đen thâm trầm, cơ thể không khỏi căng thẳng, đi vào văn phòng, đóng sầm cửa, lập tức đi đến gần Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy ngơ ngác nhìn người đàn ông đang tới gần, đứng trước mặt cô, giọng nói run run: “Anh… Sao anh lại tới đây?”
Tâm mắt Tư Hải Minh quét qua điện thoại trên bàn, sau đó duỗi tay lấy đi.
Trong video, Đào Hải Trạch còn đang đánh người, vẫn chưa dừng lại.
Đào Anh Thy không biết giờ lúc này đầu óc mình nên vận động thế nào để giải thích về video này? Hay là xem như không có việc gì cướp lấy điện thoại, giấu đi…
“Muốn nhìn sao?” Giọng nói trầm thấp vang lên.
Khiến Đào Anh Thy hoàn hồn chậm nửa nhịp: “Chuyện gì?” Cô cũng bất ngờ khi Tư Hải Minh sẽ hỏi chuyện này.
Anh muốn cho mình tiếp tục xem sao?
Được, cô muốn xem trước khi Tư Hải Minh tiến vào, nhưng hiện tại…
Đào Anh Thy bất an cắn cắn môi, xem video trước mặt Tư Hải Minh sao?
Có Tư Hải Minh ở đây, có phải cô sẽ không sợ hãi như thế nữa đúng không?
Hiện tại không xem, sau này cô sẽ dám xem à? Sợ là không có chút dũng khí nà: “Không xem thì tôi giúp em xóa đi.”
“Đừng, tôi… tôi muốn xem” Đào Anh Thy bất an mở miệng.
Duỗi tay lấy đi điện thoại trên tay Tư Hải Minh, nhưng cổ tay lại chợt căng thẳng.
Chân dài của Tư Hải Minh câu lấy chiếc ghế rồi ngồi xuống, kéo Đào Anh Thy ngã ngồi trên người anh, lồng ngực rắn chắc dày rộng dán vào lưng mảnh khảnh của Đào Anh Thy, môi mỏng vuốt ve vành tai mẫn cảm của cô: “Tôi xem cùng em”
Cả người Đào Anh Thy chấn động, cô không ngờ Tư Hải Minh sẽ cùng cô xem video, cô nghĩ mình sẽ tự xem riêng…
“Mở” Sau khi giọng nói trâm thấp của Tư Hải Minh vừa dứt, mở video ra một lần nữa, hơn nữa xem lại từ đầu.
Cả người Đào Anh Thy đều căng thẳng.
Phản ứng rất nhỏ của cô, nhưng Tư Hải Minh có thể cảm nhận được đầu tiên.
Đào Anh Thy nhìn chăm chằm video trên điện thoại, còn Tư Hải Minh nhìn chằm chằm Vào cô.
Trong video Đào Hải Trạch dùng chân đá Xa Huệ Anh ngã trên mặt đất, cho dù không nghe được âm thanh nhưng cũng có thể tưởng tượng được tiếng kêu thảm thiết của Xa Huệ Anh.
Sau khi Đào Hải Trạch đá chán chê rồi, lại nắm lấy tóc Xa Huệ Anh, đột nhiên tát bà ta một cái.
Trong màn hình, khóe miệng Xa Huệ Anh đã chảy đầy máu.
Người đã bị đánh cho đầu óc choáng váng, nhưng Đào Hải Trạch vẫn không dừng tay, tiếp tục đè Xa Huệ Anh lên trên sô pha đánh tiếp.
Hơi thở Đào Anh Thy dồn dập, rất muốn nhắm mắt lại, nhưng mà làm thế nào cũng không thể kiềm chế được sự sợ hãi!
Cả người cô đều đang run lên.
Bàn tay to lớn của Tư Hải Minh bọc lấy hai †ay cô, giọng nói trầm thấp vang lên: “Đừng sợ, tôi ở đây.”
Lòng bàn tay nằm chặt và sự ấm áp đánh úp tới làm xua tan hàn ý trên tay Đào Anh Thy.
Tư Hải Minh mở miệng làm lực chú ý của Đào Anh Thy dời đi, sau đó phát hiện cơ ngực phía sau cũng đang căng chặt.
Tư Hải Minh xem thế… mà cũng xúc động sao? Chẳng lẽ bởi vì mẹ anh à? Chắc không phải đâu? Cô không nghe nói Tư Lệnh sơn đánh vợ mà..
Cả người Đào Anh Thy nép vào trong ngực Tư Hải Minh, được anh ôm lấy.
Giống như có anh ở đây thì sẽ không sợ gì nữa…
Tiếp tục nâng mắt xem tiếp video, sự sợ hãi trong lòng Đào Anh Thy cũng không nghiêm trọng vậy nữa.
Cuộc giằng co trong video gần hai mươi phút mới dừng lại, mà Xa Huệ Anh từ lúc bắt đầu xin tha đến cuối cùng đã nằm bất trên mặt đất.
Video bị Tư Hải Minh tắt đi, xóa bỏ, sau đó đặt điện thoại lên bàn.
Túm lấy cả người Đào Anh Thy đối mặt với anh.
Đào Anh Thy bị anh nhìn chằm chằm nên hơi né tránh, mặt vừa rũ xuống, hàm dưới căng thẳng đã bị bắt nâng lên, lại lần nữa đâm thẳng vào ánh mắt đen sâu thảm khó lường của Tư Hải Minh.
“Sau này không ai có thể làm em tổn thương được nữa, tôi hứa đấy”