Làm vậy, sự nghiệp của cô ta không những không cứu vấn được, mà ngược lại vì Đào Sơ Tâm nhận lỗi mà tệ càng thêm tệ!
“Được rồi, tôi còn có việc, cúp nhé.” Đào Anh Thy ngắt máy ngay khi nói xong, Không muốn nói chuyện này với Võ Ái Nhi nữa.
Hơn nữa, chẳng phải Võ Ái Nhỉ đáng bị như vậy sao? Ai bảo cô ta và Đào Sơ Tâm hợp tác bỏ thuốc?
Cứ xem như đây là một bài học cho cô ta!
Nghĩ ra gì đó, tắt trang mạng xong, Đào.
Anh Thy gọi cho Đào Hải Trạch: “Cùng nhau ăn bữa cơm được không?”
Đào Hải Trạch nhận được cuộc gọi của Đào Anh Thy đã bất ngờ lắm rồi, đừng nói chỉ là mời ông ta ăn cơm.
Ông ta vui mừng trả lời: “Được! Muốn ăn cái gì? Để ba đặt bàn!”
“Ăn gì cũng được”
“Thân phận của con đâu thể ăn tùy tiện được! Để ba tìm nhà hàng!”
“Ừ” Đào Anh Thy ngắt máy một cách không cảm xúc.
Một tiếng đồng hồ sau, Đào Anh Thy và Đào Hải Trạch đã ngồi trong một nhà hàng cao cấp.
Hoàn cảnh ở đây thì khỏi phải nói rồi “Ba nói con nghe, thức ăn ở chỗ này đứng nhất đứng nhì trong thành phố đó, nếu con thích ăn, lần sau có thể nói Tư Hải Minh đưa con đến ăn” Đào Hải Trạch nói.
“Tại sao cứ phải có đàn ông mời tôi mới được ăn?” Đào Anh Thy hỏi ông một câu.
“Con nhìn con đi, cứ mạnh mẽ làm gì, con gái thì phải dịu dàng chút đàn ông mới thích!”
Đào Hải Trạch dạy cô: “Nhất là với loại đàn ông có quyền lực cao như Tư Hải Minh!”
“Vậy ông thích Xa Huệ Anh ở điểm nào?”
Đào Anh Thy cố ý hỏi.
Đào Hải Trạch thở dài: “Ngày xưa cảm thấy bà ấy cũng đáng yêu, cũng không biết có phải vì bà ấy đã lớn tuổi rồi không, nên tính tình càng ngày càng xấu”
Đào Anh Thy nghĩ thầm, tính tình và tuổi tác có liên quan gì nhau? Điều mà ông thích đâu phải là sự đáng yêu, rố ràng là thích gia đình người ta có tiền! Lấy lòng tham của mình.
nói như mình thanh cao lắm, da mặt đúng là dày thật Bị chồng mình chê lớn tuổi, Xa Huệ Anh mà biết được, chắc chắn sẽ nổi điên!
“Nhưng mà nói thật, không ngờ con lại goi ba ra ăn cơm” Đào Hải Trạch muốn kéo gần tình cảm của mình với Đào Anh Thy.
Ông nhìn Đào Anh Thy với ánh mắt trìu mến.
Nhưng lại không biết mục đích mà Đào Anh Thy gọi ông ra.
“Tôi chỉ muốn biết bây giờ Đào Sơ Tâm thế nào, không giấu gì ba, tôi muốn cô ta phải đi vào đường cùng, ai bảo cô ta giành Tư Hải Minh với tôi.”
“Thật ra cũng không phải là giành, con cũng đã thẳng rồi. Những gì nó thừa nhận trên mạng cũng đã mang lại đả kích rất lớn cho nó, trong công ty không ít người đang bàn tán sau lưng, ngoài mặt nó không sao, nhưng trong lòng nó thì đau khố lắm! Nó không đấu lại con! Con thông minh hơn nó!” Đào Hải Trạch nói.
“Nhưng tôi vẫn phải đề phòng cô ta” Đào Anh Thy nói: “Còn một chuyện nữa, kỷ niệm ngày cưới của ông và Xa Huệ Anh tổ chức sớm hơn, có phải vì muốn gài bẩy tôi không?”
“Chuyện này ba không biết?” Đào Hải Trạch ngạc nhiên. “Không phải có người đã nói gì trước mặt con chứ?”
“Có đó, nên tôi muốn hỏi lại ông”
“Chắc chắn có người cố ý hãm hại! Ba không giúp con mà còn hãm hại con? Có lợi ích gì cho ba chứ?” Đào Hải Trạch phân tích.
Đào Anh Thy không phải thật lòng muốn truy cứu, chẳng qua là tìm một lý do chính đáng để ra ăn bữa cơm thôi.
Suy nghĩ của Đào Hải Trạch, đâu phải cô không đoán được.
Nếu Tư Viễn Hăng nắm trong số đó, Đào Hải Trạch chắc chắn sẽ gây ra một vụ lùm xùm thật lớn, làm cho Tư Hải Minh phải ghen, Đào Sơ Tâm sẽ thừa thế đòi được quyền phân phối của Tây Nam.
Đào Hải Trạch thật sự sẽ không giúp đỡ nhà họ Xa, nhưng Đào Sơ Tâm lấy đó làm mồi nhử, nên Đào Hải Trạch chắc chắn sẽ đồng ý!
Phải nói là hoàn mỹ!
“Nửa đời còn lại của ba trông chờ hết vào con đó!” Đào Hải Trạch nói.
“Ừ, tôi cũng muốn nhà họ Xa biến khỏi lào Anh Thy nói. “Mục đích của hai mẹ con Xa Huệ Anh đã làm uy hiếp đến tôi. Đáng ra tôi định nhờ Tư Hải Minh ra tay, nhưng làm vậy sẽ ảnh hưởng đến công ty, chừng đó ông sẽ mất hết tất cả lợi ích. Công ty là chuyện nhỏ, nhưng ông bỏ ra biết bao nhiêu tâm huyết cho công ty nhà họ Xa, không thể bỏ phí được”