Trợ lý gấp gáp: “Chị, mau nghe điện thoại đi?” Võ Ái Nhi cũng muốn nghe, nhưng cô ta vừa chột dạ lại vừa hoảng hốt!
Trước đây cô ta rất mong chờ Tư Hải Minh gọi điện thoại cho cô ta, bây giờ chờ được mà cũng không dám nghe!
Chuyện cô ta làm không bị biết được đó chứ?
Không phải là lại muốn đưa cô ta đi Châu Phi nữa chứ! !
Rụt cổ lại nghe: “A lô, anh Hải Minh…”
Xe Võ Ái Nhi lái đến Tập đoàn Vương Tân, nhìn tòa nhà chọc trời uy nghiêm bốn phương, trong lòng cô ta cực kỳ sợ hãi!
Chưa khi nào cô ta muốn tránh né Tư Hải Minh như bây giờ! Cũng là lần đầu tiên cô ta sợ hãi rụt rè khi đi vào
Tập đoàn Vương Tân như vậy… Đến tầng lầu cao nhất tượng trưng cho quyền uy, có cảm giác e ngại của “ở chỗ cao khó tránh khỏi gió lạnh.”
Chương Vĩ đi tới: “Xin chào, cô Võ.”
Võ Ái Nhi vội hỏi: “Có phải là anh Hải Minh đang tức giận hay không?”
Chương Vĩ nhớ lại: “Tôi cảm thấy rất tốt.” “Rất tốt?” Võ Ái Nhi rất khó hiểu với câu trả lời
“Đúng thế.” này!
Võ Ái Nhi gõ cửa, được đồng ý rồi mới đi vào bên trong văn phòng.
Đi vào, nhìn thấy bóng người màu đen đang ngồi sau bàn làm việc, nắm chặt lấy túi xách trong tay: “Anh Minh… anh Hải Minh, anh tìm em, có chuyện gì không?”
“Tôi gọi cô đến không phải để nghe tôi nói.” Tư Hải Minh ngước mắt lên, tròng mắt ứng với anh nhìn sắc bén.
Khiến cho Võ Ái Nhi bị dọa đến khẽ run rẩy, vội xua hai tay: “Không phải em không phải em! Đều là ý của Đào Sơ Tâm! Thật! Là ý của cô ta, không liên quan gì tới em! Hơn nữa… Hơn nữa cuối cùng em cũng không có đưa champagne cho Đào Anh Thy uống…”
Càng nói về sau, giọng cô ta càng thấp. Giọng Tư Hải Minh lạnh như băng: “Tôi thấy có vẻ như cô ở Châu Phi còn chưa đủ dài!”
Võ Ái Nhi bị dọa đến muốn khóc: “Anh Hải Minh, anh đừng đưa em đến Châu Phi mà! Đến đó em sẽ sống không được… em cũng không dám nữa… có thể nể mặt dì Lục mà bỏ qua cho em một lần được không?”
“Câm miệng!”.
Võ Ái Nhi vội im lặng, cúi đầu, thở mạnh cũng không dám thở!
“Nếu như tôi không xuất hiện thì người xảy ra chuyện chính là em ấy!” Trong giọng nói Tư Hải Minh tràn đầy uy hiếp và lệ khí.
Võ Ái Nhi buồn bực ra mặt, sợ hãi hai chân như nhũn ra, anh Hải Minh quá kinh khủng! Chỉ vì con hồ ly tinh nhỏ đó mà đối xử với mình như vậy!
Nhưng cô ta vẫn muốn tìm được một con đường sống cho mình: “Cũng chưa chắc, nói không chừng uống thuốc, em sẽ đưa cô ấy đi bệnh viện…” Đối diện với ánh mắt đáng sợ của Tư Hải Minh, dọa đến lại cúi đầu xuống. “Lần này tôi có thể không so đo.”
Tư Hải Minh chợt thay đổi khiến Võ Ái Nhi như thấy được hi vọng sống: “Thật sao? Anh Hải Minh, em biết là anh không nỡ mà…”
Còn chưa có nói xong, thì bị Tư Hải Minh hung ác nham hiểm cắt ngang: “Lần sau em ấy lại xảy ra bất kỳ chuyện gì, cho dù có phải là cô làm hay không, đều tính là do cô gây ra.”
“Cái… Cái gì?” Võ Ái Nhi không thể tin được.
“Sợ cô nghe không rõ, tôi lại nói rõ ràng hơn một chút. Có bất kỳ người khả nghi nào gây bất lợi cho Đào Anh Thy, cô đều phải ngăn lại!”
Võ Ái Nhi khiếp sợ nói không ra lời.
“Ra ngoài!” Tư Hải Minh bất cận nhân tình mệnh lệnh.
Võ Ái Nhi còn muốn nói thêm gì nữa nhưng đành phải quay người rời đi.
Ra đến bên ngoài, cả buổi rồi vẫn không lấy lại bình tĩnh được.
Không phải, tại sao chứ? Bởi như vậy, cô ta không chỉ có không thể đi tổn thương Đào Anh Thy, hơn nữa còn muốn từ tình địch biến thành sứ giả bảo vệ?
Nói cách khác, nếu như lần sau Đào Sơ Tâm muốn đối phó Đào Anh Thy, vậy thì chuyện mà cô ta phải làm là ngăn cản, không ngăn cản được thì cản thay, đúng không! Thế nhưng mà sao cô ta có thể thời thời khắc
khắc biết Đào Sơ Tâm muốn làm gì Đào Anh Thy chứ!
Cô ta cũng không phải là con giun trong bụng của
Đào Sơ Tâm! Cái gì mà lần này không so đo, chính là đang so đo với cô ta!
Tâm tình của Võ Ái Nhi vô cùng sa sút, ngồi trở lại trong xe, sau khi thấy một lằn đen dài ngoằn trên lông mày mình tia lý trí cuối cùng của cô ta cũng bị cắt mất.