Bức ảnh này lại do Đào Sơ Tâm gửi tới.
Trong ảnh còn có những người khác, là ở quán bar.
Sau khi cô phóng lớn bức ảnh thì thấy được tên quán bar.
Chính là quán bar mà Tư Hải Minh thường xuyên đến!
Không có ngày tháng, không có giải thích, chỉ có hai bức ảnh của Tư Hải Minh.
Gửi tiếp một bức, Đào Anh Thy biết bức ảnh này.
Lân đó cô đi ăn với nhà họ Đào, cô gặp Tư Viễn Hằng, sau đó Tư Hải Minh xuất hiện.
Đào Anh Thy khẽ nhíu mày, bức này do Đào Sơ Tâm chụp sao? Nhìn từ góc độ của bức ảnh, đúng là Đào Sơ Tâm chụp.
Thế mà lén chụp hình Tư Hải Minh? Lấy làm gì? Ra oai?
Điện thoại lại vang lên, vẫn là Đào Sơ Tâm gửi tin, lân này là chữ: Tối hôm trước tôi và Tư Hải Minh ở cùng nhau. Cô thật sự cho rằng anh ấy ngó lơ tôi sao?
Chỉ là ra vẻ cho cô xem thôi! Ví dụ như bữa ăn lần trước, Tư Hải Minh cũng vì tôi ở đó nên mới xuất hiện!
Đào Anh Thy kinh ngạc nhìn đoạn tin nhắn, nghĩ đến đêm hôm trước Tư Hải Minh đầy mùi rượu hôn cô.
Cô đoán được là đến mấy chỗ quán bar, nhưng không ngờ Đào Sơ Tâm cũng ở đó.
Vì sao Đào Sơ Tâm lại ở đó?
Tư Hải Minh… có ý với cô ta?
Dù sao Đào Sơ Tâm xinh đẹp hơn người, có khí chất, đàn ông thích cũng bình thường.
Như vậy thì Tư Hải Minh là một trong những người đàn ông đó…
Có Đào Sơ Tâm ở đó, vì sao Tư Hải Minh không nói với cô? Vì thấy không cần thiết, hay là…
Đào Anh Thy ngồi ở mép giường, nhìn đi nhìn lại ba bức ảnh đó giống như muốn tìm ra manh mỗi.
Nhưng mà không có.
Điều duy nhất cô có thể chắc chăn là Đào Sơ Tâm đang ra oai.
Ra oai đúng không? Được lắm, cô nhận!
Đào Anh Thy quay người sao chép toàn bộ nội dung và những bức hình kia, gửi cho Võ Ái Nhi.
Không đến năm phút, Võ Ái Nhi đã gọi điện tới, giọng nói đầy tức giận: “Người phụ này là ai vậy?”
“Là con gái của vợ ba tôi và chồng trước.”
“..” Võ Ái Nhi suy nghĩ lúc lâu mới rõ mối quan hệ: “Cho nên nhân lúc tôi không có ở đây, lại xuất hiện một người phụ nữ không biết xấu hổ à?”
Đào Anh Thy bình thản nói: “Tôi tốt bụng nói với cô, người muốn tranh giành với cô không phải tôi, cô đừng tìm nhầm người. Đúng rồi, cô chưa từng gặp cô ta, gặp được rồi thì cô sẽ không cảm thấy kì lạ, cô ta thật sự rất xinh đẹp rất có khí chất, còn rất biết nhảy”
“Ở trước mặt tôi còn dám nói mình xinh đẹp có khí chất? Đúng là động vật thân mềm bò ra từ cái xó nào!”
Đào Anh Thy bị hình ảnh hình dung của Võ Ái Nhi suýt bật cười, động vật thân mềm?
Ha ha ha “Đào Anh Thy, có phải cô không đấu lại cô ta, nên muốn mượn tay tôi loại bỏ cô ta không?”
Đào Anh Thy kinh ngạc, ôi giời, đi Châu Phi phơi nắng cho thông minh đi
“Cô thấy tôi không đấu lại cô ta? Không thể nói vậy, chẳng qua là tôi cảm thấy, tôi và cô ta là người một nhà, ai gả cho Tư Hải Minh cũng được, tại sao tôi phải tranh giành? Cô ta tìm tôi chỉ vì cảm thấy thua dưới tay một đứa em gái như tôi rất mất mặt thôi!” Giọng điệu của Đào Anh Thy thể hiện sự phớt lờ.
Nghe vậy, Võ Ái Nhi rất khó chịu: “Mặc kệ là ai trong nhà cô, chỉ cần tôi còn sống thì bớt nằm mơ giữa ban ngày cho tôi!”
Nói xong trực tiếp cúp máy.
Đào Anh Thy nhíu mày, cách Võ Ái Nhi đối phó người khác đều là thích giết đến tận cửa, không biết rốt cuộc ai mới là người chịu thiệt sao?
Cúi đầu nhìn chằm chằm bức ảnh mà Đào Sơ Tâm gửi tới trong điện thoại, người đàn ông trên bức ảnh này, bất cứ lúc nào cũng mang sức hấp dẫn kiêu ngạo và thâm sâu khó lường!
Đang suy nghĩ miên man, màn hình lóe lên hiện cuộc gọi đến, là số điện thoại của Tư Hải Minh.
Anh gọi điện tới làm gì? Chẳng lẽ lại phải bị anh điều tra gì sao?