Sau khi thả Đào Anh Thy ra, anh quay vào phòng tắm.
Đôi mày thanh tú của Đào Anh Thy cau lại, rất muốn rời khỏi, nhưng cô biết rất rõ cho dù có bước ra khỏi cánh cửa này, vẫn sẽ bị bắt vê thôi!
Cô đang ngủ ngon lành, mà cứ phải làm cho cô ra nông nổi này, đúng là loại đàn ông độc đoán!
Nhưng Tư Hải Minh đã đi đâu?
Có mùi rượu, không lẽ đã đi quán bar?
Tắm xong, Tư Hải Minh bước ra, đi về phía chiếc giường, đứng ngay cạnh giường, nhìn Đào Anh Thy đang ngủ say, dáng ngủ bình yên không hề có chút đề phòng…
Anh không quấy rầy cô, chỉ kéo chăn ra bước lên giường, ôm lấy cô và ngủ.
Buổi sáng thức dậy, không thể tránh khỏi tiếng gõ cửa ồn ào của sáu bé con đáng yêu.
Ăn sáng xong đưa sáu bé con đến trường.
Rồi đưa Đào Anh Thy đến đài truyền hình.
Cuối cùng Tư Hải Minh quay về tập đoàn Vương Tân.
Đến tầng của tập đoàn, anh sải bước chân dài, ra khỏi thang máy.
Chương Vĩ cúi đầu chào hỏi: “Chào buổi sáng anh Hải Minh”
“Chào buổi sáng” “Tối qua Đào Sơ Tâm nhảy thoát y, nửa tiếng sau mới cho cô ta rời khỏi. Thông tin đồng hồ trên mạng xã hội đã biến mất hoàn toàn, Tào Mạnh Khôi giải quyết rất tận tình ”
“Ừ”
“Còn nữa, Võ Ái Nhi có gọi đến, trong điện thoại vừa khóc vừa than, muốn quay về đây, nói cô ấy sai rồi, sau này sẽ không dám nữa. Hy vọng anh có thể tha thứ cho cô ấy một lân, nếu không cô ấy sẽ chết ở châu Phi.”
Tư Hải Minh không nói gì, đi vào văn phòng, cởi chiếc áo khoác ra rồi treo lên lưng ghế, ngồi xuống, đôi mắt đen đầy suy tư.
Đào Anh Thy tan ca về thẳng nhà trọ, buổi tối không có gì làm ngồi trước tivi lướt điện thoại, đáng ra cô tính xem sóng gió chiếc đồng hồ của cô và Võ Ái Nhi bây giờ đã đi đến mức độ nào rồi.
Nhưng phát hiện ra không tìm được gì!
Đừng nói là tìm kiếm, ngay cả trang chủ cũng không nhắc đến một từ nào.
Sự sạch sẽ” này làm Đào Anh Thy bắt đầu nghi ngờ.
Chẳng qua mới hết một ngày thôi mà?
Buổi sáng hôm sau đến đài truyền hình, Lâm Anh chạy ngay đến nhiều chuyện với cô: “MC Đào, Võ Ái Nhi quay về rồi!”
Đào Anh Thy đứng hình, nhìn cô ta: “Quay về từ lúc nào vậy?”
“Tối hôm qua đã về đến thành phố rồi, fan hâm mộ ra sân bay đón, rồi lập tức đến thẳng tin nóng số một! Nhộn nhịp lắm đó!”
Lâm Anh nói xong, đặt hồ sơ công việc xuống rồi ra ngoài.
Đào Anh Thy đứng bất động một hồi mới hoàn hồn trở lại, mở tin nóng ra, nhìn thấy đoạn phim Võ Ái Nhi xuống máy bay đi thẳng lên xe bảo mẫu, máy quay hướng sát vào mặt của cô ta.
Lớp trang điểm có tinh tế thế nào, vẫn nhìn thấy được quầng thâm trên mắt cô! Tâm trạng tốt, là do diễn, hay là bản thân đang rất vui vẻ?
Chắc là vế sau rồi! Dù gì cũng đã về tới thành phố.
Lúc đó Võ Ái Nhi bị điều đến Châu Phi là do Tư Hải Minh đã giở thủ đoạn, bây giờ quay về, chẳng phải rõ ràng là do Tư Hải Minh cho cô quay về sao?
Chuyện này cô đoán ra được, vì nếu không có sự cho phép của Tư Hải Minh, Võ Ái Nhi e là sẽ chết dần chết mòn ở châu Phi, ngay cả xác cũng không thể mang về được!
Dù sao đi nữa, Võ Ái Nhi cũng là người phụ nữ mà mẹ của Tư Hải Minh thích, cùng lắm là phạt cô ta thôi, đâu thể nào đuổi cùng giết tận.
Vừa nói tào tháo, tào tháo đã đến, còn chưa đến buổi trưa, văn phòng đã ồn ào sôi nổi.
Tiếp theo, cánh cửa văn phòng của Đào Anh Thy chưa được cho phép đã bị đẩy ra, Võ Ái Nhi xuất hiện với dáng vẻ nhàn nhã.
Lột bỏ vẻ mặt u ám, ngồi xuống ghê sô-pha với vẻ trang nghiêm: “Thất vọng không? Không ngờ tôi còn được quay về phải không?”
“Tại sao cô không được quay về? Quay phim xong thì tất nhiên phải quay về chứ” Đào Anh Thy lấy lại bình tĩnh sau khi quá bất ngờ.
“Còn giả vờ gì nữa? Tôi phải đi châu Phi, chẳng phải cũng nhờ công lao của cô sao?” Đào Anh Thy nghĩ thầm, cô đang đến tình sổ với tôi à?
“Cô hiểu lầm tôi rồi, không liên quan đến tôi, chuyện cô đi châu Phi là do tôi nghe những người trong đài truyền hình nói lại” Đào Anh Thy trả lời hết sức bình tĩnh.