“Mẹ ơi, đêm qua mẹ và ba “thức đêm” cảm thấy thế nào?” Bảo Vỹ hỏi “Con muốn thức đêm với mẹ
” Bảo Nam tiến lên quấn lấy Đào Anh Thy: “Ba luôn cướp mẹ với con
Hừ” … Câu này khiến Đào Anh Thy rất xấu hổ, gương mặt hơi nóng: “Ăn cơm đi, ngoan”
“Con muốn ngồi cạnh mẹ”
“Con cũng muốn
” “Con muốn
” “Con muốn”
“Muốn”
Đào Anh Thy bất đắc dĩ: “Không ngồi bên này được, ngồi đối diện đi
Không phải có vị trí của mình sao? Tìm vị trí của mình, nghe lời” “Con không muốn mà
Con muốn ngồi cùng mẹt” Bảo Nam nũng nịu
“Muốn ăn đòn phải không? Không được nũng nịu’ Tư Hải Minh lạnh lùng uy nghiêm.
Bảo Nam không phục: “Ngày nào ba cũng “thức đêm với mẹ?
” “..” Đào Anh Thy.
Bảo An tiến lên kéo tay Bảo Nam: “Nào Chúng ta… ăn cơm” Bảo An thật thà cũng không nhìn nổi nữa, nếu không Bảo Nam sẽ bị đánh
Bảo Nam được Bảo An an ủi, cũng yên phận.
Cuối cùng năm đứa nhỏ quay lại chỗ ngồi của mình ngoan ngoãn ăn cơm.
Yên lặng xuống, Đào Anh Thy dùng bữa sáng, nhìn Bảo My vẫn có tỉnh thần mà yên tâm.
Hạ Khiết Mai đến khám đã nói không sao, vậy chắc chắn là không sao.
Trước đây chỉ có một mình cô thì vô cùng lo lảng, cả đêm không ngủ ngon. Hiện tại cô thoải mái hơn nhiều.
Dường như có Tư Hải Minh, thì không cần lo sáu đứa nhỏ xảy ra bất cứ chuyện gì…
Đào Anh Thy vừa thư giãn, nghĩ đến chuyện gì, hỏi: “Không phải viện trưởng Mai muốn giúp tôi làm răng sao? Còn tiêm nữa…
cô ấy lại đến lần nữa à?” Nếu không nhớ tới viện trưởng Mai, Đào Anh Thy cũng quên mất hôm qua cái răng khôn của mình đau không chịu được.
Bởi vì lúc ăn đã không cảm thấy đau nữa.
“Để tôi làm” Tư Hải Minh nói “Vậy tiêm thì sao?” Đào Anh Thy hỏi.
“Không tiêm” Tư Hải Minh vừa cho Bảo.
My ăn, vừa bình tĩnh nói.
“Không tiêm?” Đào Anh Thy hoảng sợ đến nỗi ăn không trôi
“Viện trưởng Mai nói tôi rất dễ… Không được, nhất định phải tiêm” Người này thật quá đáng
Không tiêm là sao? Lại sinh à? Chuyện sinh sáu đứa này, cả đời cô có một lần là đủ rồi.
“Gấp gáp cái gì? 72 giờ cơ mà, không phải vẫn sớm sao?” Tư Hải Minh nhìn chằm chằm cô đầy gian ác.
*,* Đào Anh Thy kịp phản ứng, quả nhiên người này muốn phát huy 72 giờ đến cực hạn à? Bởi vì bắt đầu từ đêm qua, Tư Hải Minh đã càn rỡ đến thết Còn tưởng chỉ tùy tiện nói thôi
Cho nên, lấy hiểu biết của cô về thủ đoạn cưỡng ép của Tư Hải Minh, chắc chắn ba ngày.
này cô không có cơ hội để thở
Nhưng mà, cho dù không có, cô cũng muốn hấp hối đấu tranh
Cô không muốn bị dã thú nhìn chăm chăm hết ba ngày, quá kinh khủng
Mũi tiêm này sẽ giữ lại tiêm vào lúc cuối cùng, Đào Anh Thy nghĩ, chờ buổi chiều mình ra ngoài, lén lút đi tìm Hạ Khiết Mai để tiêm
Không đúng, cô có thể nghĩ được, Tư Hải Minh không thể không nghĩ ra, sợ là đã sớm dặn dò Hạ Khiết Mai.
Đào Anh Thy nghĩ đành đến bệnh viện khác tiêm, không phải chỉ có một bệnh viện tiêm mới tiêm được mũi này
Cơm nước xong xuôi, Đào Anh Thy ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, đợi Tư Hải Minh bôi thuốc cho cô.
Bảo My thấy hộp thuốc, vội vã trốn sau lưng mẹ, rưng rưng nước mắt: “Mẹ ơi, không uống thuốc… Không muốn uống…” Đào Anh Thy vội an ủi: “Không phải cho.
Bảo My uống, đây là thuốc của mẹ”
“Mẹ làm sao vậy?” Bảo Vỹ lo lắng hỏi.
“Không sao, mẹ đau răng thôi.” Đào Anh Thy nói: “Bôi thuốc là sẽ khỏi”
“Mẹ phải dũng cảm, cố lên” Bảo Hân giơ năm tay nhỏ.
“Mẹ, con sẽ ở bên mẹ” Bảo Nam hiếm khi ngoan ngoãn đứng ở trước mặt.