Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 591: Khám răng




Tư Hải Minh vừa đến, bệnh viện đã mở cánh cửa đặc cấp ra Đào Anh Thy chửi thầm, không phải tới đây vì cô đau răng chứ? Chuyện này… Cân chuyện bé xé ra to thế sao.

Vài phút sau, Đào Anh Thy nằm trên chiếc ghế mềm mại thoải mái, há miệng, Hạ Khiết Mai tự mình kiểm tra hàm răng của cô Mặt Đào Anh Thy đỏ hồng, hận không thể tìm khe chui vào, mọc răng khôn mà cũng nhờ đến Hạ Khiết Mai.

Anh chắc chắn mình không lãng phí tài nguyên chứ? Thật ra chỉ cần mấy ngày nữa sẽ không đau nữa.

Nhưng cô không dám phản kháng, Tư Hải Minh bắt chéo chân thâm trâm chờ đợi bên cạnh, khí thế lạnh nhạt không thể tới gần.

Ngay cả Hạ Khiết Mai cũng cảm nhận được bầu không khí có hơi khác lạ.

Mỗi lần Tư Hải Minh tới đây thì sắc mặt đều không quá tốt Tất nhiên, không có ai tới bệnh viện mà mặt vui vẻ cả

Nhưng không khó đoán ra, lý do mà áp suất thấp quanh quẩn trên người Tư Hải Minh tuyệt đối không đơn giản chỉ vì chiếc răng khôn của Đào Anh Thy.

“Có hơi đau đấy” Hạ Khiết Mai nói: “Là thuốc bột đặc chế từ tần bì”

Thuốc bột tần bì rắc lên, Đào Anh Thy cảm thấy lợi hơi đau và nóng rát, một phút trôi qua, chỉ còn lại cay cay, sau đó đau đớn cũng giảm bớt, hai phút sau, chỗ lợi không cảm giác đau nữa.

Sau đó Hạ Khiết Mai lại giảm nhiệt cho phần lợi, sau đó kết thúc.

Sau khi Đào Anh Thy được Hạ Khiết Mai chữa trị xong, phần lợi không còn đau đớn nữa, chỉ hơi sưng to.

Tâm trạng Đào Anh Thy rất tốt, cuối cùng cũng hết tháng ngày đau đớn

“Ngày mai tôi đến biệt thự Minh Uyển xem giúp cô, không cần tới bệnh viện nữa đâu” Hạ Khiết Mai nói: “Hai ba ngày nữa sẽ khỏi hẳn” “Không biết hiện tại ăn có còn đau không?” Đào Anh Thy xoa xoa mặt, hỏi.

“Hơi đau thôi, không đến mức chạm vào sẽ đau đến không chịu nổi. Trong một tiếng bôi thuốc không được ăn gì, kể cả nước, nếu không dược tính giảm xuống”

“Vâng, vâng, cảm ơn côi” Đào Anh Thy rất biết ơn.

“Đừng khách sáo” Rời khỏi bệnh viện, cả quãng đường Tư Hải Minh không hề nói một lời.

Lên xe sau đó rời đi.

Bóng đêm bên ngoài đã sớm bao phủ, đi trên con đường trống vắng quen thuộc.

Vốn dĩ Rolls Royce cách âm rất tốt, hiện tại chiếc xe lại bị bầu không khí bên ngoài đè nén

Yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của mình.

Đang đi về biệt thự Minh Uyển..

Tới biệt thự Minh Uyển, Đào Anh Thy xuống xe, nhìn thấy Bào Điển đang câm khăn lông đang đứng ở sảnh lớn, đi qua hỏi: “Sáu.nhóc đâu rồi?”

“Chào cô Đào. Bọn nhỏ đang chơi ở khu trò chơi.”

Toát hết mồ hôi cho nên tôi lấy khăn lông lau người cho bọn nhóc

” Bào Điển nói “Đưa cho tôi, tôi… AI” Đào Anh Thy còn chưa nói xong, Tư Hải Minh đứng bên cạnh đã túm lấy cổ tay cô, sau đó kéo người vào sảnh lớn.

Bào Điển kinh ngạc nhìn cảnh tượng kia, lắc đầu, thu lại tầm mắt sau đó làm như không có việc gì đi tìm sáu nhóc con.

Lúc lau mặt cho Bảo Nam, Bảo Nam hỏi: “Ba về rồi sao?” “Mẹ về rồi sao?” Bảo Vỹ cười hỏi.

“Ừm” Vẻ mặt Bảo An chờ mong nói.

Bào Điển nhìn sáu nhóc con đang kích động, muốn nói ba mẹ đã về rồi, nhưng mà quản gia rất giỏi nhìn mặt đoán ý, lúc này ngài Hải Minh nhất định không muốn bọn trẻ đến quấy rầy

Cho nên ông ta nói: “Ba và mẹ đang ở cùng nhau, lát nữa mới trở về”

“Thích quá đi Mẹ không cần làm việc” Bảo Long hoan hô.

“Hì.” Bảo My.

“Buổi tối em muốn ngủ cùng ba và mẹt” Bảo Hân vui vẻ cầm bím tóc của mình.

“Ba Mẹ Ngủ ngủ” hai mắt to tròn của Bảo An lóe ngôi sao.

Bào Điển không muốn đả kích tâm trạng đang tốt của bọn nhóc, chỉ có thể cười gượng.

Đào Anh Thy bị Tư Hải Minh kéo về phòng, đóng sầm cửa râm một tiếng, cơ thể đã bị ép trên cửa.