Đào Anh Thy bắt máy với vẻ nghỉ ngờ: “Ai vậy?”
“Là tôi” Đào Anh Thy hơi cau mày, Đào Sơ Tâm à? Sao cô ta lại gọi cho cô chứ? Cảm giác chắc chẩn có chuyện gì đó! “Có chuyện gì sao?”
“Bây giờ cô đang ở biệt thự Minh Uyển à?”
“Nếu không thì chỗ nào? Cô cố tình gọi đến để hỏi tôi vấn đề này sao?”
Đào Anh Thy cảm thấy không thể nào.
“Là chị em với nhau, có cần đề phòng đến vậy không? Dù gì cô cũng là em gái của tôi, đúng không?”
“Không đúng” Đào Anh Thy không nể mặt.
“Không phải cô đã tính toán hết rồi sao? Không cần giả vờ đóng kịch đâu, có gì cứ nói thẳng đi” Sự thẳng thần của Đào Anh Thy, làm cho người giả tạo như Đào Sơ Tâm xém chút không bắt theo kịp.
“Công ty đang chuẩn bị hợp tác với Thượng Hãng” Đào Sơ Tâm nói.
Đào Anh Thy vừa tính nói rằng công ty hợp tác với ai không liên quan đến cô, có cần cố tình gọi đến không? Thì sau đó một giây, cô đã đứng hình.
Thượng Hăng…Không phải đó là tên công ty của Tư Viễn Hằng sao? Sao có thể chứ? “Ý của cô là sao?”
Cảm xúc của Đào Anh Thy phút chốc đã bị ảnh hưởng, cô cố gắng giữ bình tĩnh: “Ý cô đang nói…Tư Viễn Hằng à?”
Nói xong ba chữ cuối, Đào Anh Thy quay người nhìn ra sau lưng mình, rồi nói giọng thỏ thẻ, như sợ có ai nghe được.
“Phải đó, ngày mai chúng tôi sẽ đến Thượng Hãng, cô có đi không? Tôi nghĩ nếu cô đi, thì việc hợp tác sẽ càng thuận lợi hơn, đúng không?”
Đào Anh Thy nghiến chặt răng, quả đúng là Tư Viễn Hằng, nếu không phải anh ta, Đào.
Sơ Tâm đâu cần vội vàng nói cho cô biết! Khoan hãy nghĩ đến mục đích của cô ta, tại sao Tư Viễn Hẳng lại hợp tác với công ty của Đào Hải Trạch? Là ai tìm ai? Cô không tin đó là trùng hợp! ô không cần phải bất ngờ, kinh doanh thì ở đâu cũng có, ở đây lại là thủ đô, có tiền thì cùng nhau kiếm” Đào Sơ Tâm nói như lẽ thường tình.
Cảm xúc của Đào Anh Thy càng lúc càng ức chế.
Cùng nhau kiếm tiền không có gì là không đúng, nhưng hợp tác với Tư Viễn Hằng thì có vấn đề! “Ngày mai cô có đến không?”
Đào Sơ Tâm lên tiếng khi không nghe Đào Anh Thy nói gì.
“Tôi làm gì có thời gian? Tôi không cần đi làm sao? Vậy đi!” Đào Anh Thy thẳng tay gác máy.
Cô không nói với Đào Sơ Tâm là từ chối hợp tác, có nói cũng phải đi tìm Đào Hải Trạch, Đào Hải Trạch có biết chuyện này không? Nếu biết tại sao không nói cho cô biết? Ở biệt thự Minh Uyển không tiện nói chuyện, cô không thể gọi cho Đào Hải Trạch.
Chuyện này tuyệt đối không thể xem nhẹ.
Nếu chuyện hợp tác bị Tư Hải Minh biết thì anh ta sẽ nghĩ gì? Mối quan hệ giữa cô và Tư Viễn Hằng, và mối quan hệ giữa cô và Đào Hải Trạch, nhìn đi, vừa hợp tác đã gọi cô đến Thượng Hãng, vậy sau này thế nào? E là sẽ có rất nhiều cơ hội chạm mặt nhau! Tư Hải Minh chẳng phải sẽ càng trở nên đáng sợ đến nỗi xé xác cô sao! Khi vừa bước đến bên ngoài công viên giải trí, ngẩng đầu lên đã thấy ánh đèn lấp lánh của công viên và ánh sáng của bầu trời Sao.
Đào Anh Thy quay người, vừa định đến ngồi vào chiếc xích đu, đã bị chiếc bóng màu đen ở sau lưng làm cho giật mình! “Ôi mẹ ơi!” Đào Anh Thy lùi về sau một bước, tay che lấy ngực, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt: “Anh muốn dọa chết người à!” “Đang nghĩ đến chuyện cắn rứt lương tâm sao?”
Đôi mắt đen sắc sảo của Tư Hải Minh nhìn thẳng vào cô.
“Tôi chỉ đang nghĩ đu quay cao bao nhiêu thôi!” Đào Anh Thy nén lấy sự hoảng hốt, chỉ ra đẳng sau.
Tư Hải Minh quá tỉnh ý, chỉ cần một chút bất thường cũng có nguy cơ bị anh ta phát hiện…
“Một trăm hai mươi mét” “Cao vậy sao?”
Đào Anh Thy quay đầu nhìn.
“Muốn ngồi à?”
“Sao cơ?”
Đào Anh Thy đứng hình, cô hoàn toàn không nghĩ đến…
Ðu quay là một phần không thể thiếu trong công viên giải trí, nó rất cao to và hùng vĩ, lại tràn đầy sự lắng mạn.
Đào Anh Thy cho rằng trong công viên giải trí của biệt thự Minh Uyển, đu quay chỉ là một thứ đẹp mắt, làm cho công viên giải trí nhìn vào hoàn chỉnh hơn thôi.