Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 560




Đào Hải Trạch sững sờ: “Con đang ăn cơm với Tư Hải Minh?”

“Nếu không thì vì sao tôi lại không đến chứ?”

Đào Hải Trạch đầu có gan cướp người với Tư Hải Minh, ông ta đổi giọng điệu sốt ruột vừa nãy, nói: “Không cần, con đi ăn với cậu Hải Minh đi! Thế ngày mai thì sao?”

“Được.” Cúp máy, Đào Anh Thy không hề có vẻ áy náy, bởi vì cô cố ý.

Đào Hải Trạch biết khi vào trong phòng nói chuyện này, chắc chắn sẽ khiến Xa Huệ Anh và Đào Sơ Tâm không hài lòng, nhưng mà trước mắt cũng không thể không nói

“Ông nói cái gì? Không đến?” Xa Huệ Anh kích động đứng lên: “Cô ta đang trêu đùa chúng ta sao?”

“Nếu không đến, vì sao không nói sớm?” Đào Sơ Tâm hỏi.

“Lúc đó Tư Hải Minh muốn nó cùng ăn cơm, nó không thể liều lĩnh chạy tới đây đúng không? Đổi sang ngày mai! Nhất định ngày mai nó sẽ tới!” Đào Hải Trạch nói. “Muốn đến thì ông đến, tôi sẽ không đến Xa Huệ Anh nổi giận.

“Mẹ, dù sao cũng là ăn cơm, ăn ở đâu cũng thế” Đào Sơ Tâm nói: “Vậy thì hẹn ngày mai.”

Xa Huệ Anh tức giận ngồi xuống.

Nếu không phải Đào Sơ Tâm tính đến việc có khả năng Tư Hải Minh sẽ xuất hiện ở bữa ăn, làm sao cô ta lại bằng lòng bị người ta sắp xếp!

Đào Hải Trạch giải thích với Cố Mạnh: “Tạm thời Anh Thy không đến được, nhưng mà không sao, như Sơ Tâm nói dù sao vẫn phải ăn cơm, ăn xong rồi chúng ta cùng về.”

Cổ Mạnh không có ý kiến, gật đầu.

Hôm sau, Đào Hải Trạch sắp xếp bữa tối với thời gian và địa chỉ, cả nhà Đào Hải Trạch và Cố Mạnh đã đến.

Xa Huệ Anh chế giễu Đến giờ vẫn chưa tới, không phải lại đi ăn cơm với Tư Hải Minh chứ? Hải Trạch, tôi thấy ông nên gọi điện cho nó hỏi nó xem ăn cơm thế nào rồi!”

Đào Hải Trạch chưa nói gì, cửa phòng được nhân viên phục vụ ở bên ngoài kéo ra, Đào Anh Thy đi đến: “Sao hả? Tôi chưa ăn cơm mà đã hỏi tôi ăn thế nào, thế là không chào đón tôi sao?

Đào Sơ Tâm nhìn phía sau Đào Anh Thy thấy không có ai, trong lòng không khỏi thất vọng. Tư Hải Minh không đến… nhưng mà, chưa đến cuối cùng không ai có thể chắc chắn!

“Không có không có, đi Anh của con lo cho con bị kẹt xe trên đường, bảo ba gọi điện cho con ấy mà!” Đào Hải Trạch nhìn thấy Đào Anh Thy thì thở phào, cười nói.

Cố Mạnh đứng lên, gật đầu chào hỏi Đào Anh Thy.

Đào Anh Thy không nhìn anh ta, không đổi sắc mặt đi đến trước bàn, cô ngồi xuống nhìn Xa Huệ Anh: “Hôm qua tôi nhỡ hẹn, khiến mọi người tức giận đúng không?”

Xa Huệ Anh miễn cưỡng cười: “Sao có thể chứ? Dù sao chúng tôi cũng phải ăn cơm, con không đến thì chúng tôi sẽ tự ăn, không có gì to tát.”

Đào Anh Thy nhíu mày, không nói gì.

Đào Hải Trạch cho bưng tất cả đồ ăn đã chuẩn bị xong lên bàn, một lúc sau trên bàn đã bày đầy đồ ăn.

Đào Anh Thy không kiêng nể ai, cầm đũa gắp ăn. Cố Mạnh khá khiêm tốn, là người cuối cùng cầm đũa, rất có quy củ.

“Dì nghe nói con gặp tai nạn xe đang dưỡng thương, không có di chứng gì chứ?” Xa Huệ Anh hỏi.

“Có.” Đào Anh Thy nhìn Xa Huệ Anh: “Tính tình xấu hơn trước đây.”

Sắc mặt của Xa Huệ Anh thay đổi, đang bảo bà ta chú ý đừng động tới cô sao?

Nhưng mà cuối cùng vẫn nhịn được, dù sao sau lưng Đào Anh Thy là Tư Hải Minh, rõ ràng là cáo mượn oai hùm!

Bắt giặc phải bắt vua trước, không phải sao? “Yên tâm, nếu có người động tới con thì nói với dì, di nhất định không tha cho kẻ đó”

Xa Huệ Anh nói: “Con ăn nhiều vào, để cậu Hải Minh thấy con gầy lại tưởng rằng người trong nhà bỏ đói con. Nhưng mà tại sao cậu Hải Minh không tới với con? Bây giờ con vẫn đang dưỡng thương ở biệt thự Minh Uyển nhi?

Thế mà cậu ấy cũng yên tâm để con ra ngoài. Hôm qua chờ con đến ăn cơm thật sự là dì cũng tức giận với sốt ruột. Cậu Hải Minh không đi cùng, lỡ như xảy ra chuyện gì bất ngờ, thể thì không phải là lỗi của nhà chúng ta sao?”