“Tôi không đồng ý” Đào Anh Thy từ chối.
“Vì sao?” “Ba không nhìn ra Đào Sơ Tâm đang vội vã lên chức sao?”
Cách nói này khiến Đào Hải Trạch hiểu rõ suy nghĩ của Đào Anh Thy nên không miễn cưỡng nữa, dù sao bây giờ ông ta cũng không mong Đào Sơ Tâm và Tư Hải Minh có gì đó.
Người của nhà họ Xa toàn là những tên khốn kiếp! Muốn mời được Tư Hải Minh, lần sau phải đặc biệt sắp xếp thôi! Đến ngày thứ hai, nhà họ Xa xuất hiện trong phòng ăn ở tầng hai của khách sạn.
Không gặp Đào Hải Hùng, Đào Anh Thy và Cô Mạnh.
Đào Hải Hùng có tính ngang ngạnh, không xem Cố Mạnh ra gì, tất nhiên là không muốn ăn cơm chung, cho nên vẫn ở thành phố Tân.
Xa Huệ Anh cười lạnh: “Không biết đến sớm thế này làm gì, muốn cả nhà chúng ta chờ bọn họ à? Biết quan niệm thời gian không chứ?”
Đào Sơ Tâm bưng chén trà lên uống, vẻ mặt thờ ơ, kiểu hạ thấp thân phận như thế này thật sự không phải ý mà cô ta muốn.
Đào Hải Trạch nhíu mày: “Đây là thủ đô, có rất nhiêu người chúng ta phải giao thiệp! Chưa nói đến Cố Mạnh, Đào Anh Thy đã không phải là tâm thường rồi đúng không? Mặc dù là người nhà, nhưng mà bà phải biết, cho dù là người một nhà hay là anh em ruột thì năng lực lớn hay nhỏ cũng rất khác nhau!”
Xa Huệ Anh khinh thường: “Không phải là biết dỗ đàn ông à… với lại, Đào Anh Thy đến thì thôi, vì sao lại gọi Cố Mạnh? Ông có ý định gì?”
“Đã hủy bỏ đám cưới rồi, bà vẫn lo lắng chuyện gì? Cố Mạnh sẽ bắt Sơ Tâm kết hôn sao? Ba của cậu ta và chúng ta quan hệ lâu năm, làm chuyện khó coi quá thì người khác sẽ nhìn chúng ta thế nào? Đến lúc Tư Hải Minh biết, sẽ cảm thấy chúng ta không phóng khoáng!”
Đào Hải Trạch càng ngày càng cảm thấy Xa Huệ Anh cực kỳ nông cạn! “Mẹ, đừng nói nữa” Nghe thấy cái tên Tư Hải Minh, Đào Sơ Tâm bắt đầu ngăn cản.
Xa Huệ Anh vốn rất nghe lời con gái, cũng không nói nữa.
Tiếng gõ cửa vang lên, người bước vào là Cổ Mạnh.
Nhìn thấy người bên trong, anh ta nhẹ nhàng gật đầu: “Tổng giám đốc Đào, bà Đào, phó tổng giám đốc Đào. Xin lỗi, lúc đi hơi tắc đường nên tới chậm” Mẹ con Xa Huệ Anh thờ ơ, không hề đáp lại.
Đào Hải Trạch hiền từ vỗ vai của anh ta: “Ngồi đi” Cố Mạnh ngồi xuống.
Đào Hải Trạch nói: “Không cân khách sáo, sau này cháu nên gọi là chú thím, Sơ Tâm chính là em gái của cháu” “Vâng” Cố Mạnh nghe lời.
“Bảo cháu chạy qua đây, đường sá xa xôi, có mệt không?” Đào Hải Trạch hỏi.
“Không mệt ạ” Cố Mạnh không nói nhiều.
Đào Hải Trạch nhìn thời gian, cách thời gian dự tính đã hơn hai mươi phút.
“Tôi ra ngoài nhìn xem.” Đào Hải Trạch ra ngoài không nhìn thấy bóng dáng Đào Anh Thy, nên lấy di động ra gọi điện.
Trước bàn ăn, Đào Anh Thy và Tư Hải Minh đang dùng bữa, còn có sáu đứa con hiểu chuyện đáng yêu, cố gắng ăn hết phần của mình.
Người giúp việc đi tới, di động trên tay còn đang reo.
“Cô Anh Thy, điện thoại của cô reo mãi.”
Đào Anh Thy quay đầu nhìn điện thoại, dường như nhớ ra gì đó: “Hình như là mình quên mất chuyện gì…” Cô đứng lên, cầm điện thoại đi ra phòng khách, vừa đi vừa nghe.
“Anh Thy, có phải con đi đường bị tắc không?”
“À, tôi quên nói với ông là tôi không đến ăn cơm. Đổi thời gian đi!” Đào Anh Thy nói.
“Cái… Cái gì? Con không đến?” Đào Hải Trạch không thể tin được: “Mọi người đã đến đông đủ, con không đến làm sao được? Với lại Cố Mạnh từ rất xa đến đây, không thể nói nổi mà!” “Sao nào, Cố Mạnh là hàng hiệu hả?” Đào Anh Thy chế nhạo.
“Không phải, chẳng qua là ba cảm thấy chúng †a đang cố gắng vì mục tiêu chung, không thể đối xử với cậu ta như thế”
Nhìn như suy nghĩ cho Cố Mạnh, nói vì lợi ích chung, thật ra là vì sợ mất lợi ích riêng! Đào Anh Thy còn không hiểu ông ta sao? “Nếu không thì… bây giờ tôi từ chối lời mời của Tư Hải Minh, đến chỗ ông nhé?”