Nhưng anh lại không kiêng nể gì! Bây giờ thì yên phận đi chứ!
Phía sau bắt đầu có tiếng động, sau đó xích lại, sau lưng cô cảm nhận được lồng ngực rắn chắc nóng bỏng, Đào Anh Thy mảnh khảnh giống như bị ôm lấy, mang theo dục vọng chiếm hữu mãnh liệt.
“Đừng dán gần như thế.” Mỗi tế bào trong cơ thể Đào Anh Thy đều đang rất cảnh giác.
“Không chạm vào em đâu.”
Đào Anh Thy mím môi: “Ngày mai về biệt thự Minh Uyển sao?”
“Ừm.”
Đào Anh Thy cũng không hỏi lại gì nữa, cô chỉ lo Tư Hải Minh nói có lệ với cô và sáu bé con thôi.
Nhắm mắt lại, mơ màng buồn ngủ, cô cũng mặc kệ có phải Tư Hải Minh đang ngủ không.
Hơi thở đều đều truyền đến, Tư Hải Minh duỗi tay tắt đèn đi, lật người Đào Anh Thy qua đối mặt với anh,
Đôi mắt, cái mũi, miệng nhỏ của cô đang gần trong gang tấc, Tư Hải Minh có chút hưng phấn nên không ngủ được.
Hôm sau, Đào Anh Thy ngài trên truc tháng tu ve biệt thự Minh Uyến.
Lúc này sáu nhóc con vân chưa ve.
Đào Anh Thy định tự minh đến trung hoc đón con, định cho sáu bé một ngạc nhiên thật lớn.
Nhưng Tư Hải Minh không cho phép, khoáng thế nào thương lượng, bá đạo đến mức Đào Anh Thy không có bất kỳ cơ hội nào để cãi lại
Nên cô chỉ có thế ngấn người trong biệt thự Minh Uyển cho sáu bé con một sự bất ngờ
Bốn giờ hơn, xe đưa đón đã trở lại.
Sáu bé con giống như mấy con chim cánh cụt nhỏ, nhảy xuống xe dưới sự hỗ trợ của vệ sĩ.
Lúc nhìn thấy Đào Anh Thy đang cười cười đứng trước của đầu tiên là sửng sốt, sau đó vui mừng chia nhanh đến gần, chân ngắn nhỏ vui sướng không thất
“Me”
“Me”
“Me”
“Me”
“Me!”
“Me!”
Một đầm nhảy lên người Đào Anh Thy.
“Nguy hiểm nguy hiểm đẩy… Ô” Đào Anh Thy đật mông ngồi dưới đất, bị sáu bê con òm chặt không nời, nhưng trên mặt lại nở nụ cười vui vẻ. Bảo Nam nhanh chóng đưa em trai em gái chạy tới gần!
Tư Hải Minh lắng lặng đứng cách đó không xa, ánh mắt hiện lên chút ánh sáng dịu dàng.
“Mẹ không gạt con, thật sự mẹ đã về rồi!” Bảo Nam nói.
“Buổi tối em muốn ngủ cùng mẹ!” Bảo Vỹ cười cười nói.
“Em cũng muốn ngủ cùng mẹ!” Đến lượt Bảo Long “Em… em cũng muốn…” Nhóc đáng thương Bảo My yếu ớt nói.
“Hình như tối qua ba mẹ ngủ cùng nhau! Như thế này!” Bảo Hân không quên lúc trước thấy ba và mẹ ngủ cùng nhau.
“Ba và mẹ! Ngủ cùng nhau!” Bảo An cũng rất kích động.
Đào Anh Thy đổ mồ hôi, ngủ cũng không quên ba, đúng không?
Nói thật, một hai đứa dính cô thì cô còn có thể bế được, chứ sáu đứa quấn lấy thì không có cách nào thoát thân.
Đưa mắt nhìn lên thì thấy trên tay sáu bé con đều đeo vòng tay rất đặc biệt, giống nhau như đúc.
Đây không phải là trang sức dành cho con nít, người đàn ông nam tính như Tư Hải Minh sao có thể cho phép Bảo Nam Bảo Nam Bảo Long đeo trang sức được chứ.
Đào Anh Thy nghĩ nghĩ một chút rồi cũng hiểu ra. Cách giải thích duy nhất đó là, đây là máy định vị. Sầu bé con thường xuyên lén chạy ra ngoài trường học, đây là cách để đề phòng lỡ như.
Tư Hải Minh đi tới, xách Bảo Nam bướng bỉnh nhất lên: “Đi lên trên đi.”
Bảo Nam múa máy tay chân: “Oa con muốn chơi cùng mẹ cơ! Buông ra oa!”
Đào Anh Thy đứng lên: “Được, mẹ sẽ chơi cùng các con, đi vào trước đi.”
Đào Anh Thy và Tư Hải Minh, còn có sáu nhóc con đáng yêu mũm mĩm đi về phía sô pha trong sảnh lớn, điện thoại trên bàn trà đột nhiên vang lên.
Đó là điện thoại của Đào Anh Thy.
Cầm điện thoại sau đó nhìn màn hình: “Mẹ đi nghe điện thoại đã, sẽ quay lại ngay thôi.”
Nói xong thì đi về phía bên ngoài.
Mới bấm nghe đã thấy giọng nói của Đào Hải Trạch: “Còn đang ở biệt thự cao cấp ven biển sao?”
“Không, đã trở về rồi.”
“Cậu Hải Minh cũng ở đó sao?”
“Ông muốn hỏi chuyện gì?” Đào Anh Thy chán ghét không muốn nói mấy lời khách sáo với ông ta.
“Cậu Hải Minh có thể tới không?” Đào Hải Trạch hỏi: “Con tới cùng cậu ấy, đây tuyệt đối là chuyện khiến người khác phải mơ ước!”