“Ngày mai sẽ về mà.” Tư Hải Minh nói.
“Không muốn không muốn! Con muốn bây giờ cơ!” Bảo Nam tức giận nên cực kỳ ồn ào: “Ba là đồ đại ác ma! Con cũng muốn đi chơi cùng ba mẹ!”
“Nếu con không nghe lời thì ngày mai sẽ không về Tư Hải Minh cực kỳ tuyệt tình làm sáu bé con đá kích rất lớn.
Nước mắt bắt đầu tích tụ trong mắt
Đào Anh Thy thấy thế vội vàng nói: “Không đâu không đâu, ngày mai mẹ sẽ trở về mà!”
“Mẹ, thật sao thật sao?” Bảo Vỹ cười hỏi.
“Chúng con ngày mai có thể nhìn thấy mẹ sao?” Bảo Nam hỏi.
“Tất nhiên rồi! Ngày mai chắc chắn mẹ sẽ trở về!” Đào Anh Thy bảo đảm.
“Oa! Thích quá đi! Sắp được gặp mẹ rồi!” Bảo Long cực kỳ vui mừng.
“Mẹ” Bảo My ấm ức muốn khóc, nước mắt lưng tròng.
“Ba mẹ đó kìa!” Bảo Hân hoan hô. “Mẹ, Ba” Khuôn mặt nhó của Báo Nga kích động đến đỏ bừng,
Đào Anh Thy còn muốn nói gi đó nhưng giọng nói uy nghiêm của Tư Hải Minh lại vang lên: “Được rới, ba mẹ phải ăn cơm rồi, cứ vậy đi.”
Nói xong đã đơn phương cúp điện thoại.
.” Đào Anh Thy còn chưa kịp nói ra điều minh muốn nói: “Nếu không thì… để sáu bé con tới đây đi? Trực thăng rất nhanh sẽ đón bọn nhóc đến đây mà.”
“Lần sau.” Tư Hải Minh không hề có chút ý thương lượng hay đường sống nào.
Đào Anh Thy cắn răng, trừng mắt nhìn Tư Hải Minh, cầm lấy thịt nướng lên ăn.
Mẹ ơi, Đào Anh Thy lần đầu tiên được ăn ngon thịt bò nướng ngon như vậy, thịt rất mềm, các quán ăn hoàn toàn không có vị này.
Cuộc sống xa xỉ này cũng chỉ mình Tư Hải Minh có thôi!
Sau đó vùi đầu ăn, tự dưng có con tôm đã bóc vỏ bỏ vào bát cô khiến Đào Anh Thy sửng sốt: “Không cần bóc cho tôi…”
“Không thích sao? Con ngươi đen nhánh của Tư Hải Minh nguy hiểm nhìn cô.
Lời buột miệng sắp thốt ra bị Đào Anh Thy ép nuốt vào trong cổ họng, sau khi ở nghĩ nghĩ mới nói: “Không phải. Tay anh còn bị thương kìa, không tiện đầu”
“Em đang lo lắng cho tôi à?” Giọng nói Tư Hải Minh trầm thấp khàn khàn, mắt đen nhìn về phía cô:”Hum?”
Tâm mát Đào Anh Thy buông xuống, có không nói có lo láng hay không, mà chí nói: .. Bị thương thi không tốt.”
Đôi mát đen thám trầm của Tư Hải Minh chăm chú nhìn Đào Anh Thư, bầu không khí có hơi áp lực, cảm giác áp lực này hơi giảm khi con tôm đã bóc vô được bỏ vào trong chén Đào Anh Thy: “Không sao.”
Đào Anh Thy nhét tôm vào trong miệng, gặt đầu. “Ngon lắm.”
Bầu không khí lập tức trở bình thường, cũng khiến Đào Anh Thy nhẹ nhàng thở ra một tiếng. Không ăn hết nửa, Đào Anh Thy đã ăn đến mức bụng căng không thở được
Dạ dày thật sự đã làm việc hết công suất rồi “Đứng lên đi một chút đi.” Tư Hãi Minh cầm khăn giấy lau khóe miệng, nói.
“Lười đi lắm, tự anh đi đi” Đào Anh Thy còn chưa nói xong thì cổ tay đã bị kéo mạnh lấy.
Hai người đi dọc theo bờ cát.
Đào Anh Thy nhìn tay mình còn nằm trong bàn tay to của Tư Hải Minh, hơi cảm thấy thô ráp, có chút không được tự nhiên nên cô muốn rút tay về.
Nhưng vừa có suy nghĩ đó thì Tu Hài Minh đã nằm chặt tay cô lại, khiến cô không thể tránh thoát.
Dùng sức rất mạnh, cách năm cũng chèn ép. trong lòng Đào Anh Thy giãy giụa một chút nhưng cuối cùng cũng đành từ bỏ. Dù sao sức lực yếu ớt này của cô cũng không thể so được với Tư Hải Minh!
Không nên vì những chuyện không thực hiện được, còn chọc người đàn ông khó tính này, chắc chắn là mất nhiều hơn được!
Dứt khoát yên lặng thoải mái bị nắm tay thôi. Cả quãng đường không nói chuyện, Đào Anh Thy
cảm thấy hơi không được tự nhiên, bầu không khí này quá vì diệu! Bóng đêm dần dần bao phủ, từng ngôi sao dần hiện ra phản chiếu xuống mặt biển như vụn kim
cương nhỏ, đúng là cảnh đêm mỹ lệ.
Đào Anh Thy rũ mắt, Tư Hải Minh đi đôi giày da màu đen, đi trước cô một bước nên hằn dấu chân trên bãi cát.
Mà cô lại đi chân trần, bàn chân trắng nõn dưới bóng đêm càng trắng sáng hơn, thỉnh thoảng vô tình đạp lên dấu chân Tư Hải Minh để lại.