“Cơ thể tôi còn có vết thương.”
Câu nói này khiến cánh tay đang dơ ra của cô chững lại, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.
Cuối cùng vẫn là buông xuống.
Tư Hải Minh nhìn vẻ mặt rối rắm của cô, không nói gì nữa mà im lặng bất thường.
Chương Vĩ nói Tư Viễn Hằng trở về rồi. Bởi vì Tư Triều Vũ hay là vì cô.
Đào Anh Thy thấy Tư Hải Minh không được bình thường: “… Anh làm sao thế?”
“Không cho phép tiếp xúc với người khác giới.”
“… Hả?” Đào Anh Thy nhìn anh với vẻ mặt kinh ngạc, sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này? Trong não cô quét một vòng những người khác giới bên cạnh mình, cô không có quá thân thiết với ai mà….
“Nghe chưa?” Tư Hải Minh khẽ đẩy cằm cô, ép cô nhìn mình.
“Nghe thấy rồi.” Đào Anh Thy không biết tên này lại phát điên chỗ nào nữa, nhắc đi nhắc lại hoài.
Cô không những không làm sai chuyện gì, lại còn bôi thuốc cho anh, còn nói trong lòng cô chỉ có anh. Làm sao lại chọc trúng chỗ nào của anh rồi?
Câu nâng mưa thất thường này thật sự là phủ hợp với tính cách của anh mà!
Đôi mắt đen như mực của Tư Hải Minh sắp dán chặt lên mặt Đào Anh Thy: “Nếu như bị tôi phát hiện, sự tự do bây giờ của em coi như tiêu tùng, hứm?”
Đào Anh Thy nghĩ lại, nghĩa là cô không thế đứng ngoài phạm vi giám sát của Tư Hải Minh, ví dụ như tới biệt thự của Đào Hải Trạch?
Cô phỏng đoán hỏi: “Lẽ nào trong lòng ngài Hải Minh đây đã nhắm đến ai là người khác giới đó rồi sao?”
Đôi mắt Tư Hải Minh không hề có gợn sóng “Không có.”
“Nếu như thật sự có người này, tôi sẽ nói cho em biết đầu tiên.” Đào Anh Thy bị anh làm cho hết cách.
Cơ thể bị anh ép đến góc tường.
Ánh mắt Tư Hải Minh nhìn cô chăm chú, anh vòng tay qua eo của cô, nói với giọng trầm thấp: “Nhỏ như vậy, lần nào tôi cũng sợ là mình sẽ bẻ gãy nó.”
Vậy sau này anh nhẹ một chút. Biểu cảm Đào Anh Thy không được tự nhiên, cô cúi gằm mặt.
“Nhưng tôi thích như vậy. Đôi môi mỏng của anh dừng trên trán cô.
Đào Hải Trạch là một người vô cùng cẩn thận, dù sao thì một khi đã tin sai người thì sẽ không còn đường lui!
Vì vậy, ông ta đã cho người âm thầm điều tra quan hệ giữa Đào Anh Thy và Cố Mạnh.
Nếu như hai người đó gọi điện cho nhau thì sao? Chẳng may bọn họ hợp tác đối phó ông ta thì sao? Nếu như ông ta là một người sơ ý, cẩu thả, thì cũng không thể có thành tựu như ngày hôm nay.
Sau khi điều tra, xác nhận Đào Anh Thy và Cố Mạnh không có liên lạc với nhau, ông ta mới yên tâm, gọi điện thoại cho Cố Mạnh.
“Giám đốc Đào.” Giọng nói lành lạnh của Cố
Mạnh truyền tới. “Ngày mai cậu qua đây một chuyến, cùng nhau
ăn một bữa cơm” Đào Hải Trạch nói.
Cố Mạnh do dự một lúc, nói: “Vâng.”
Ban ngày Tư Hải Minh đã ăn bữa trưa ở nhà rồi sau đó mới tới tập đoàn “Vương Tân.”
Một mình Đào Anh Thy ngồi trên số pha ở ban công, vừa ngắm biển, vừa ăn bữa chiều, nhìn bãi cát rộng lớn trước mặt nói: “Bãi cát đẹp như thế này, dùng để nướng thịt thì thật là phí.”
Chiếc điện thoại bên cạnh đổ chuông.
Đào Anh Thy cầm lên nhìn, ấn nút nghe.
“Anh Thy, dạo này con thế nào rồi? Sức khỏe tốt lên chưa? Nghe nói con đã xuất viện rồi? “Đào Hải Trạch quan tâm hỏi.
Đào Anh Thy lười biếng dựa vào sô pha, vẻ mặt không cảm xúc nhìn về xa xăm: “Tôi rất ổn.” “Đang ở biệt thự Minh Uyển sao?”
“Không.”
“Tư Hải Minh… không đưa con về biệt thự Minh Uyển sao?” Đào Hải Trạch nghĩ, làm sao có thể như vậy chứ? Nếu như Đào Anh Thy xuất viện, không đưa nó về biệt thự Minh Uyển, vậy không phải ý là Tư Hải Minh không còn quan tâm đến con bé nữa hay sao?
Đào Anh Thy cười chế giễu, mục đích của ông có cần phải phơi bày ra cho người ta xem thế không?
“Tôi đang ở căn nhà bên bờ biển của anh ấy.”
“Hóa ra là vậy, ba đã nói mà, cậu ta rất quan tâm con, làm sao có thể mặc kệ không quan tâm con được chứ!” Đào Hải Trạch yên tâm rồi: “Ba nói cho con biết, phải luôn quan sát sắc mặt của Tư Hải Minh, đừng để cậu ta phật lòng
“Ông tìm tôi có việc gì?” Đào Anh Thy lười chẳng muốn nghe ông ta dạy đời.
“Ba đã gọi diện cho Cố Mạnh, hẹn cậu ta tối ngày mai cùng ăn bữa cơm, cả nhà đều đi, ba cũng đã đặt nhà hàng rồi.” Đào Hải Trạch nói.