Tư Viễn Hằng nhìn về phía trước như thể mất đi lý tri.
“Viên Hàng, anh tỉnh táo lại đi. Cô ta và Tư Hải Mình đã có con với nhau rồi, anh không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa!” Tần Diễm My vì anh ta không đáng. “Chẳng lẽ trên đời này chỉ có một mình Đào Anh Thy thôi sao?”
“Trên đời này sẽ không có Đào Anh Thy thứ hai. Không phải anh đến tìm cô ấy.” Tư Viễn Hằng nói xong liền cúp máy. Vứt điện thoại lên ghế phụ làm vang lên một tiếng bốp.
Lái xe rời khỏi chung cư, chiếc xe sang trọng biến mất trong màn đêm.
Đào Anh Thy tìm khe hở của nhà vệ sinh, cầm điện thoại xem màn hình giám sát.
Xem từng hành động của Đào Hải Trạch trong phòng sách.
Văn không thấy được gì cả.
Không lẽ thật sự để thứ đó ở trong công ty rồi sao? Nếu thật sự ở công ty thì cô làm sao đi tìm đây? Quyền khai phá vùng phía tây nam không thể cử trì hoãn mãi được. Đào Hải Trạch cũng không ngốc, hơn nữa Tư Hải Minh chắc sẽ không ủ quyền khai phá ở đó để đợi tăng giá!
Đào Anh Thy trở về phòng ngủ.
Cách cửa kính di động là một bục quan sát rất lớn bên ngoài. Tư Hải Minh với dáng người cao lớn đang đứng lặng ở bên lan can gọi điện thoại.
Ánh đèn xen lẫn màn đêm bao trùm lên người anh. Sự trầm lắng khiến người ta phải kiêng dè.
Lúc Đào Anh Thy nhìn sang, trực tiếp đụng vào cặp mắt đen sâu ấy.
Ở khoảng cách xa như vậy mà vẫn mang theo lực sát thương. Đào Anh Thy thu ánh nhìn về, ngồi xuống đầu giường. Trông Tư Hải Minh có vẻ sẽ ở lại đây tối nay cho dù bây giờ cô có không tiện.
Đào Anh Thy kéo lấy chăn rồi lăn ra ngủ.
Vừa chợp mắt chưa được bao lâu thì phía đầu giường đã bị lún xuống, không cần nghĩ cũng biết là ai đến.
Không một tiếng động khiến người ta thấy căng thẳng trong lòng.
Tư Hải Minh lên giường, ép về phía Đào Anh Thy. “Tôi không được tiện đâu!” Đào Anh Thy thật sự sợ anh quên mất! Ai biết người đàn ông này mà cầm thú lên thì sẽ
làm gì chứ? “Không tiện chỗ nào? Hả?” Đôi môi mỏng của Tư Hải Minh kề bên tai, khẽ cọ vào tai. Hơi thở nóng bỏng khiến da thịt ở vùng cổ của Đào Anh Thy run cả lên, da thịt cũng ửng đỏ khiến cặp mắt đen của Tư Hải Minh trở nên tinh tường, nguy hiểm sẽ xâm nhập bất cứ lúc nào.
“A…Tôi đau đầu!” Đào Anh Thy nhíu đôi mày xinh đẹp lại, tay đỡ lấy trán.
Sắc mặt Tư Hải Minh bỗng trở nên trầm xuống, anh ôm cô vào lòng: “Đau lắm sao?”
“Ừ, anh cứ chạm là tôi lại đau”
Vẻ mặt Tư Hải Minh sửng sốt, ngẩn người ngay tại đó.
Đào Anh Thy đang ở trong lòng mở mắt ra nhìn Tư Hải Minh không nhúc nhích ở bên trên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn không chút đau đớn cùng với ánh mắt trong sáng: “Anh Hải Minh khôn khéo và thâm sâu đến mức đáng sợ trong lời đồn lẽ nào không nhận ra tôi đang giả vờ?”
“Thấy có thành tựu lắm sao?”
Đào Anh Thy suy nghĩ rồi gật đầu: “Cảm giác cũng không tệ.”
Tư Hải Minh nắm cắm cô nhấc lên một cách tàn bạo: “Không khỏe thật thì tôi sẽ phá cả bệnh viện.”
“…” Đào Anh Thy sững sờ nhìn anh. Người này ác lên thì đến cả bệnh viện của mình cũng không tha luôn sao?
“Có thể lên giường của tôi thì tốt hơn việc tính kế tôi đấy.” Giọng nói của Tư Hải Minh trầm thấp như khàn giọng. Đào Anh Thy vội lấy ngón tay chặn đôi môi mỏng của anh khi bóng đen đang bao trùm.
“Anh Hải Minh, tốt hơn hết nên yên phận! Đến lúc đó người khó chịu không phải là bản thân tôi.. um!” Đào Anh Thy còn chưa nói xong thì đôi môi mỏng đã hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô. Đến cả tay cũng suýt chút nữa bị nuốt khiến cô sợ hãi vội vã rút ra.
Đào Anh Thy cứ như vậy bị Tư Hải Minh siết chặt trong lòng chịu đựng sự chiếm hữu độc đoán.
Sau một phen thâm sâu, Tư Hải Minh quấn quít, vô tình hay cố ý đùa giỡn cái miệng nhỏ nhắn nóng rực của Đào Anh Thy: “Cũng không phải là hoàn toàn không thể. ”
E rằng Đào Anh Thy đang thiếu không khí cũng có thể cảm nhận được sự xấu xa của Tư Hải Minh, cô vùng vẫy trong lòng anh: “Đừng có quá đáng quá…” Tư Hải Minh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen có chút ẩm ướt của cô, giọng nói của anh khàn khàn:
“Tha cho em đấy.”
Nói xong anh thật sự buông Đào Anh Thy ra, xoay người xuống giường.