Đào Anh Thy mím chặt đôi môi tê dại, liếc anh đầy vẻ cương quyết.
Từ Hải Minh chậm rãi đứng dậy khỏi người cô, buông bàn tay đặt trên eo cô ra.
Đào Anh Thy lập tức đứng dậy khỏi giường, chỉnh sửa lại quần áo trên người rồi đi vào nhà vệ sinh.
Đào Anh Thy đóng cửa lại, ngồi lên trên bồn cầu suy nghĩ những lời lúc nãy mình vừa nói.
Tất nhiên là Đào Anh Thy biết được sự yêu thích của Tư Hải Minh.
Bị người đàn ông nguy hiểm như vậy cố chấp chiếm hữu là chuyện tốt hay xấu? Cho dù là thiên đường hay địa ngục thì cũng không phải là ở trên đời đúng không?
Cứ như vậy, Tư Hải Minh càng không thể buông tha cho cô.
Đương nhiên có sáu đứa nhỏ ràng buộc thì cô làm sao có thể nghĩ đến việc trốn thoát.
Dường như ở trước mặt Tư Hải Minh cô luôn bị động.
Rồi lúc nãy, khi cô hỏi ngược lại anh rằng có phái thích mình hay không thì mới thấy mình được trên cơ, trấn áp một chút phần tháng của Tư Hải Minh.
Tiếng ngón tay gỗ lên cua, hai lan không nặng không nhẹ làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy khẽ nhíu chân mày tao nhã, có thế cho cô một chút riêng tư được không? Đi vệ sinh mà cũng quy định thời gian sao?
Cô mặc kệ, không nghe thấy, cứ xem như một người điếc có chết cũng không đổi.
Kết quả là cánh cửa bị đẩy ra.
“…” Người Đào Anh Thy cứng đờ, trợn mắt nhìn bóng đen cao lớn ở cửa, một tay rảnh rỗi nắm lấy mép quần.
“Nghĩ gì đấy?”
“.Chẳng nghĩ gì cả! Đóng cửa lại đi.”
“Đừng có ở mãi trong đây.” Tư Hải Minh đóng cửa lại.
Đào Anh Thy không muốn đi phản kháng gì cả. Chống lại Tư Hải Minh thì có ích gì chứ?
Ra khỏi nhà vệ sinh, Tư Hải Minh đang tựa vào vách tường bên cạnh cửa, Khoanh tay trước ngực, nhìn theo cô đầy vẻ nguy hiểm.
Đào Anh Thy cố gắng lờ đi, quay về giường nằm. Cô nhắm mắt lại hỏi: “Buổi chiều được ra viện rồi đúng không? Tôi muốn ở trong căn hộ, ở đỏ khá yên tĩnh” Cô sờ trán, thầm thì trong miệng: “”Không biết có thể lấy thứ này xuống không…”
Vốn dĩ cô nghĩ đến việc ở lại biệt thự Minh Uyển trong kỳ kinh nguyệt của mình nhưng giờ không thể đi được rồi. Cô như thế này sẽ khiến sáu đứa nhỏ sợ mất.
Cho dù có xé băng gạc xuống cũng sẽ có vết thương…
Đào Anh Thy ngủ trưa tỉnh dậy thấy Tư Hải Minh đang lặng lẽ ngồi trên số pha giải quyết công việc trên máy tính không có một chút tiếng động.
Tư Hải Minh dường như cảm nhận được, ngước đôi mắt đen lên.
Đào Anh Thy không khỏi run rẩy yếu ớt khi bắt gặp đôi mắt đen láy của anh.
Bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Đôi mắt đen của Tư Hải Minh hơi trầm xuống: “Vào đi.”
Hạ Khiết Mai bước vào mỉm cười với Đào Anh Thy rồi nói: “Anh Hải Minh, đến giờ kiểm tra rồi. Nếu kiểm tra thấy không có vấn đề gì thì có thể ra viện.”
Đào Anh Thy thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể đi về.
Nóng lòng kiểm tra tra lại toàn bộ, không có bất kỳ vấn đề gì.
Đào Anh Thy vừa đi ra khỏi phòng khám thì thấy vệ sĩ bước đến nói với Tư Hải Minh đang ngồi ở đó “Anh Hải Minh, máy bay trực thăng đang đợi.” “Đi thôi.” Tư Hải Minh đứng dậy.
Đào Anh Thy sửng sốt, cô đi lại hỏi: “Sao lại phải ngồi trực thăng? Tôi chỉ về căn hộ thôi…”
Đi xuống máy bay trực thăng, đứng ở chỗ thang bước xuống nhìn ra xa thấy có một vùng biển bao la và một bãi biển riêng không có một bóng người.
Hoàng hôn màu vàng trứng ngỗng đúng lúc lặn xuống đường chân trời tựa như một bức tranh vô giá.
Cô đã đến biệt thự view biển của Tư Hải Minh một lần.
Đúng thật là nơi phù hợp để phục hồi sức khỏe… Nhưng có phải hơi quá lố rồi không?
“Tạm thời ở lại đây.” Giọng Tư Hải Minh trầm như bị khàn tiếng, sau lưng xuất hiện dáng người cao lớn. Vóc dáng cao ngất ngưởng cùng với bờ vai rộng và cái eo nhỏ muốn quấn lấy Đào Anh Thy đang ở phía trước.
“Tôi đã khỏe lại rồi, có cần thiết phải ở lại đây không?” Đào Anh Thy quay lại, tình cờ Tư Hải Minh cũng tiến lại gần một bước. Khoảng cách quá gần khiến cô vô thức lùi về sau, lưng chạm vào lan can,
“Sợ cái gì? Hả?” Tư Hải Minh cúi xuống nhìn cô, đôi mắt đen láy thông thạo: “Tôi cũng ở lại đây.”