“Em không còn gì để nói à?” Tư Hải Minh hỏi.
Đào Anh Thy bị hỏi đến mức thần kinh có vẻ hơi nhạy cảm, ý của anh là gì? Là nội dung nói chuyện giữa cô và Đào Hải Trạch sao?
Không phải chuyện này.
Sau khi suy đoán tâm lý của Tư Hải Minh cô thử dò hỏi: “Vừa rồi… Đào Sơ Tâm ở bên ngoài đúng không?”
Tư Hải Minh bình tĩnh nhìn cô.
“Chị ta cũng không vào. Mà chị ta không phải tới đây tìm tôi đúng không?” Đào Anh Thy nói như đang tán gẫu.
Tư Hải Minh đứng dậy.
Cơ thể Đào Anh Thy căng thẳng, cô tưởng Tư Hải Minh định đến gần cô nhưng anh lại quay người đi vào nhà vệ sinh.
Nghe thấy tiếng nước ở bên trong.
Không lâu sau Tư Hải Minh đi ra với cái khăn cầm trên tay, bước đến đầu giường. Cúi xuống nhìn cô với vẻ trịch thượng rồi ra lệnh: “Tay.”
Đào Anh Thy đưa tay ra với vẻ khó hiểu rồi bị Tư Hải Minh cầm vào lòng bàn tay, có cảm giác vừa rắc chắc lại vừa thô ráp.
Từng ngón tay của cô được lau bằng khăn ấm.
“…” Đào Anh Thy sững sờ nhìn Tư Hải Minh đang tập trung làm.
Trong chốc lát Đào Anh Thy ảo tưởng mình giống như một thú cưng nhỏ bé tội nghiệp, hai bàn chân nhỏ bị chủ nắm lấy giày vò.
Vừa nãy khi cô đang ăn trái cây thì Đào Hải Trạch đến. Sau khi ăn trái cây xong thì tay bị dính nước trái cây mà bỗng quên mất.
Có nhìn cũng không nhìn ra được, chỉ có thể nói suy nghĩ của Tư Hải Minh quá sâu xa. Mọi thứ trong mắt anh đều có thể được phân tích sắc bén.
Vậy thì ngày cô tiếp xúc với Đào Hải Trạch anh đã biết được bao nhiêu…
Đào Anh Thy sẽ không bao giờ đi hỏi anh…
“Nếu Đào Sơ Tâm thay thế vị trí của em thì em phải làm thế nào?” Giọng nói trầm thấp của Tư Hải Minh vang lên không hề báo trước.
Giọng nói đó không có những thăng trầm không cần thiết nhưng lại khiến Đào Anh Thy vô thức đề phòng. Đây là thăm dò!
Đào Anh Thy tức giận rút tay về tiện thể giật lấy chiếc khăn trên tay Tư Hải Minh về tự mình lau. Lần trước nói đến Đào Sơ Tâm, Đào Anh Thy cũng đã trả lời rồi.
Sao cô có thể để Đào Sơ Tâm làm mẹ kế được? “Nếu anh muốn thì tùy anh thôi!” Đào Anh Thy nhìn xuống nói.
Sắc mặt của Tư Hải Minh bỗng chốc lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn cô. Khí lạnh toát ra nồng nặc khắp người khiến cho một chút nhiệt độ cuối cùng trong phòng cũng bị chiếm lấy!
“Nhưng…Không phải anh thích tôi sao?” Đào Anh Thy hỏi ngược lại như một đòn chỉ mạng.
Khiến cơ thể của Tư Hải Minh bị chấn động mạnh, cứng đờ tại đó.
Đào Anh Thy ngẩng đầu lên, nhìn thắng vào đôi mắt đen sắc bén của Tư Hải Minh đang nhìn cô không chớp mắt.
“Anh thích tôi thì sao để chị ta đến thay thế tôi được?” Đào Anh Thy lại hỏi. “Nếu không thì tôi có thể dựa vào việc này mà không chút kiêng nể gì với anh sao?”
Đường nét trên khuôn mặt Tư Hải Minh căng cứng, cơ hàm cũng động đậy vì dùng sức: “Em dám nói dám làm đấy.”
Đào Anh Thy nhướng mày, vén chăn bước xuống giường: “Vậy có thể là do tôi hiểu nhầm rồi…” Cô muốn vào nhà vệ sinh để thay băng vệ sinh.
Nhưng Đào Anh Thy còn chưa đặt chân xuống đất thì đã bị tấn công, bị bóng đen đè chặt xuống giường.
“Anh…” Đào Anh Thy kinh ngạc nhìn khuôn mặt đẹp trai đang gần trong gang tấc, nhìn cô với ánh mắt hung dữ,
Tư Hải Minh ngang ngược nắm lấy cảm của Đào Anh Thy, dùng đôi môi mỏng hôn mạnh xuống.
“A!” Người Đào Anh Thy run rấy, cái miệng nhỏ đáng thương bất lực tiếp nhận sự chiếm hữu của Tư Hải Minh.
Muốn ăn sạch cô một cách đáng sợ.
Không bao lâu đầu Đào Anh Thy choáng váng, cơ thể mềm nhũn.
Tư Hải Minh buông miệng cô ra thở gấp, anh đang đè nén thật sâu thứ gì đó. Sau vài giây rời đi, lại lần nữa đặt đôi môi mỏng lên vừa tựa như hôn vừa tựa như chơi đùa.
Đào Anh Thy bị anh làm cho không thở được, đôi tay yếu ớt đẩy anh ra: “Đừng…Tôi sắp không thở nổi rồi…”
Tư Hải Minh cắn miệng Đào Anh Thy khiến cô đau đớn.
“Um!”
“Không thở nổi sao? Tôi phải khiến em khóc cả đêm!” Hơi thở nóng bỏng của Tư Hải Minh phả vào mặt Đào Anh Thy đang uy hiếp cô.