Tư Lệnh Sơn hôn mê bất tỉnh, cũng không biết sẽ tinh lại lúc nào,
Nếu không phải Đào Anh Thy được Tư Hải Minh cứu kịp thời, thì tình trạng của cô ấy chỉ sợ còn tồi tệ hơn Tư Lệnh Sơn.
“Cám ơn anh đã cứu tôi, nếu không có thể hiện tại tôi sẽ không dễ nói chuyện như giờ” Đào Anh Thy thành khẩn nói.
Tư Hải Minh không nói chuyện, mà là đè thân trên xuống, bóng đen của anh che ở phía trên, hai tay anh chống ở bên tai của cô, anh nhìn Đào Anh Thy ở khoảng cách gần chỉ có mấy cm.
Đào Anh Thy nin thở mà nhìn anh, cô không biết người này muốn làm gì..
“A.” Anh mắt run lên, môi mỏng của Tư Hải Minh chiếm lấy khuôn miệng đang mím chặt của cô.
Anh cực kỳ bá đạo,
Không lâu sau, Đào Anh Thy cảm thấy nụ hôn ấy mạnh đến nối linh hồn cô gần như bị anh hút mất! Tư Hải Minh gần trong gang tấc mà nhin chán châm cô, giọng nói anh trầm thấp: “Như cô không để ý đến cái đầu của mình, tôi sẽ trực tiếp hôn cô cho đến khi cô thiếu dưỡng hít thở không thông”
Đào Anh Thy thở hổn hển, đồng tử cô mở mịt khó hiểu: “Tôi làm sai chuyện gì à?”
“Không có.”
“??” Vẻ mặt Đào Anh Thy đặt dấu chấm hỏi. “Bị thương không phải do em sai, nhưng cũng là
lỗi của em.” Đào Anh Thy vẫn mơ màng, người này còn có thế lại bá đạo hơn không? Dường như từng chỗ trên người cô đều là của anh!
Nhưng trong nháy mắt đã biến mất tiêu tan, trước đây Tư Hải Minh đã nói đủ rõ ràng, cô là của anh!
Điện thoại di động trên người Tư Hải Minh vang lên, anh đứng lên nghe điện thoại.
Đào Anh Thy chuyển động chậm rãi lật người nằm nghiêng, cô nhét ngón trỏ vào trong miệng, hàm răng trắng noãn nhẹ nhàng mà cản, lông mi thanh lệ hơi nhíu lại, làm sao bây giờ? Cô cần thay băng vệ sinh.
Sau khi quay quảng cáo, cô vào nhà vệ sinh để thay, cho tới bây giờ cô đã ra nhiều lắm rồi!
Cô có thể cảm giác được sự tràn lan ẩm ướt!
Nếu buổi tối không thay, thì dưới thân tuyệt đổi sẽ không khác gì giết người cả!
Tư Hải Minh mới vừa cúp điện thoại, tiếng đập cửa đã vang lên.
Biệt thự Hàn Uyển mang thức ăn tới đây, Đào Anh Thy có chú ý tới, thứ vệ sĩ cầm vào không chỉ có đồ ăn, còn có một túi giấy không nhãn mác, không biết
bên trong là thứ gì. Thẳng đến khi Tư Hải Minh đưa cái túi xách tới trước mặt cô, Đào Anh Thy mới biết đó là cái gì, biểu tình của cô cứng ngắc, ánh mắt lóe lên.
Là ý của Tư Hải Minh sao…
Đào Anh Thy chuẩn bị rời giường, thì bóng đen tới gần, một giây kế tiếp anh đã bế cô kiểu công chúa, rồi xoay người đi về phía nhà vệ sinh,
“Tôi có thể tự mình xuống giường!” Khuôn mặt của Đào Anh Thy ửng đỏ đầy khả nghi.
Hạ Khiết Mai không nói cô không thể tự làm! Chỉ nói không nên vận động mạnh.
Đi vệ sinh không sao đâu…
Nội tâm cô rất giãy dụa, trong nháy mắt cô đã vào trong phòng vệ sinh.
Sau khi hai chân Đào Anh Thy đáp xuống, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của Tư Hải Minh: “Có khó chịu không?”
“Không có, phiền anh Minh đi ra ngoài một chút!” Đào Anh Thy chịu đựng khuôn mặt nóng lên của mình, giả bộ nghiêm trang.
Con ngươi đen của Tư Hải Minh hiểu rõ mà nhìn cô: “Có gì gọi tôi.”
Sau đó anh đi ra ngoài. Đào Anh Thy ngồi bệt xuống bồn cầu, với vé mặt mờ mịt, vô tội, kinh ngạc. Cô đã lớn như vậy không có xảy ra bệnh sao? Đương nhiên là có
Thế nhưng thể loại bị coi thành dáng vé không thế
tự lo liệu sinh hoạt này có không? Không có! Khi ở nước ngoài, Tư Viên Hàng cấn thận dịu dàng săn sóc cô cũng không tự tay ôm cô đi WC! Không lẽ cố là đứa trẻ ba tuổi sao? Sáu tuổi đi vệ sinh cũng không cần ôm rồi!
Cho nên, về sau cô tuyệt đối sẽ không gọi Tư Hải Minh!
Cô nâng ánh mắt lên, phần trên cổ được phản chiếu trong gương, khuôn mặt cô không hề xấu xí, trên trán băng bó vải xô. Là do đầu cô va vào tấm kính.
Thật là may mắn…
Đào Anh Thy đứng dậy, cô chuẩn bị xả nút, thì ngón tay bỗng nhiên dừng lại.
Nơi đây cách âm không tốt, chỉ cần nước xả ra, không phải bên ngoài sẽ nghe thấy sao? Không xả nước? Bên trong bồn cầu có máu… Quên đi. Đào Anh Thy dừng quấn quýt lại, đầu cô rất đau! Ôm ấp cái gì chứ, số lần bị anh ôm còn ít sao? Bất kể là hành vi hay là tâm lý, đều không chống lại được.