Cô bị Xa Huệ Anh ngăn lại: “Làm gì đi vội vã thế?”
Đào Anh Thy lạnh lùng nhìn bà ta: “Bà có việc gí”
“Đào Anh Thy à, cô nhìn cô xem, đều là người một nhà mà sao cô lại lạnh nhạt như vậy? Nhìn thấy chúng tôi liền quay người đi, người không quen còn nghĩ giữa chúng ta có thù oán gì nữa đó” Giọng nói của Xa Huệ Anh đầy quái gỡ vang lên.
“Không thù oán nhưng cũng không thân thiết” Đào Anh Thy đáp.
Xa Huệ Anh nghiến răng, bà ta cao ngạo nhìn Tất nhiên, chủ nhân chân chính cả ngôi nhà này chính là Xa Huệ Anh, còn Đào Hải Trạch chỉ là thứ ăn bám.
Nói chỉ đến Đào Anh Thy.
Giá trị duy nhất của cô chính là khu Tây Nam kia.
“Không thân quen thì có thể bồi đắp tình cảm mà. Con nói đúng không? Xa Huệ Anh nhìn điện thoại trên tay cô và hỏi: “Con vừa mới nói chuyện với ai vậy?”
“Bà dám quản tôi à?“ “Dì đoán là điện thoại của Tư Hải Minh đúng.
không? Hai người chia tay sao?” Đào Hải Trạch nhạy cảm nhìn Đào Anh Thy, ông hỏi: “Cậu ta tìm con ư?” “Là anh ta mà cũng không phải là anh ta” Đào Anh Thy trả lời “Chúng ta không hiểu ý của con” Xa Huệ Anh trào phúng nói.
“Là con của tôi nhờ Tư Hải Minh gọi video cho tôi, tôi nhìn thấy con liền nhớ đến dì Hà. Trong lòng cảm thấy khó chịu nên khóc. Có vấn đề gì 3?” Đào Anh Thy nhìn Đào Hải Trạch.
Đào Hải Trạch có tật giật mình, vội nói: “Thì ra là vậy. Sinh thời, dì Hà luôn chăm sóc cho sáu đứa bé, chúng nó nhớ bà ấy là điều bình thường”
“Coi như là vậy nhưng dì hơi tò mò là vì sao con cứ ở nơi này mà Tư Hải Minh không đến tìm con” Xa Huệ Anh hỏi: “Hay là thế này đi, con nói với Tư Hải Minh rằng chúng ta muốn mời cậu ta đến làm khách. Con thấy thế nào?”
Đào Anh Thy nhìn Xa Huệ Anh, trong lòng bà ta mưu toan điều gì chẳng lẽ cô còn không hiểu “Ngay cả điều này, một yêu cầu nhỏ mà cậu ta cũng không chịu sao?” Xa Huệ Anh lại hỏi.
Đào Anh Thy không chút hoang mang trả lời: “Tôi không muốn anh ta tới đây” “Vi sao chứ?” Xa Huệ Anh không hiểu.
“Đến nơi tồi tàn này, tôi sợ oan ức cho anh ta” ‘Đào Anh Thy cười lạnh, cô nói xong liền rời đi Sắc mặt của Xa Huệ Anh xanh lòe: “Ông có nghe nó nói gì không? Tôi là vợ ông, tốt xấu gì cũng là mẹ kế, là trưởng bối! Đúng là cái đồ có cha sinh không có mẹ dạy!”
“Bà nhỏ tiếng một chút.” Đào Hải Trạch thấp.
giọng nói Xa Huệ Anh không muốn nói chuyện, bà ta chính là cố tình để Đào Anh Thy nghe thấy.
Cũng chỉ là một đứa trẻ bị vứt bỏ mà thôi, có gì tốt lành chứ! Đào Anh Thy dừng bước, cô đứng đó, từng chữ mà Xa Huệ Anh nói cô đều nghe không sót một từ.
Cô không nghĩ ngợi nhiều, quay người đi đến trước mặt Xa Huệ Anh.
“Thế nào? Cô còn việc…” Xa Huệ Anh còn chưa nói xong Đào Anh Thy giơ tay, tát Xa Huệ Anh một bạt tay thật mạnh, không chút lưu tình.
“AI” Xa Huệ Anh bị tát đến nỗi đầu ong lên.
Bà †a ôm má, không dám tin nhìn Đào Anh Thy: “Mày dám đánh tao? Mày lại dám đánh tao ư?” Đào Hải Trạch ngớ người, ông không nghĩ Đào Anh Thy sẽ trực tiếp ra tay đánh người, nhất thời không phản ứng kịp Đào Anh Thy bình tĩnh nhìn bà ta, sống lưng thẳng tắp đáp trả: “Đúng là tôi không có mẹ dạy, nhưng tôi tự tin bản thân là một cô gái tốt. Cho nên đừng mắng chửi nhầm người như thế, hiểu chưa? Tôi cũng chẳng quan tâm bà là ai, có phải trưởng bối của tôi hay không!” Nói xong, cô xoay người rời đi.
“Mày mày mày!” Xa Huệ Anh chỉ vào bóng lưng của Đào Anh Thy, cả người giận run lên.
“Thật không ra gì!” Đào Hải Trạch an ủi Xa Huệ Anh: “Bà chờ ở đây đi. Để tôi đi dạy dỗ con bé” Sau đó, ông ta đuổi theo Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy không trở về mà đi bằng một con đường khác. Cô nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, không cần quay đầu nhìn cô cũng biết là ai.
Đào Hải Trạch đuổi kịp cô: “Anh Thy à, con có biết mình quá đáng lắm không? Bà ấy tốt xấu gì cũng là trưởng bối của con mài Con có tức giận cũng phải biết kiềm chế bản thân”