Động tác của Tư Hải Minh cứng đờ, mặt bên dưới ánh đèn lúc sáng lúc tôi trông như ác quỷ, bầu không khí mờ ám vừa rồi đều tan thành mây khói.
“Em vừa nói gì?” Đào Anh Thy thừa dịp thoát khỏi vòng tay anh ta, hơi thở dồn dập, quay mặt sang nơi khác: “Tôi nói…
Tôi chuẩn bị dọn qua chỗ ba tôi.
Anh hỏi tôi ngôi trong nhà hàng một mình nghĩ gì đúng không? Tôi nghĩ chuyện này, tôi đã quyết định…”
“Tôi đã đồng ý chưa?” Giọng Tư Hải Minh rất lạnh, ngay cả nhiệt độ trong xe cũng giảm xuống.
Đào Anh Thy kìm nén kinh hãi, hụt hơi nói: “Tôi có thể quyết định chuyện của tôi..” Nói xong, cô không dám nhìn sắc mặt Tư Hải Minh, chỉ cần dùng trực giác cũng cảm nhận được cảm xúc đáng sợ của Tư Hải Minh lúc này. Đào Anh Thy sợ hãi rụt cổ lại, giống như con mồi đê phòng dã thú sẽ nhào lên.
“Em không dọn vào biệt thự Minh Uyển mà lại muốn ở chỗ Đào Hải Trạch?” Tư Hải Minh chống tay lên lưng ghế, mạch máu nổi trên mu bàn tay, đôi mắt hung ác nhìn cô: “Tôi không cho phép!”
Đào Anh Thy kìm nén cơn giận, hỏi: “Tại sao anh lại đối xử với tôi như thế? Tôi ở đâu cũng phải bị anh khống chế sao?” “Em có thể làm bất cứ chuyện gì. Nhưng không được tôi cho phép, em không thể ở chỗ Đào Hải Trạch” Tư Hải Minh kiên quyết nói.
Bầu không khí trong xe vô cùng căng thẳng. Đào Anh Thy bất mãn nhíu mày, đang định phản bác thì xe đã dừng lại.
“Xuống xe!” Không chờ vệ sĩ mở cửa, Tư Hải Minh lạnh giọng nói, sau đó đẩy cửa xuống xe.
Đào Anh Thy biết ngay sẽ như thế này. Nhưng cô sẽ không thỏa hiệp.
Bào Điển đi ra ngênh đón: “Anh Hải Minh…” Sau đó khựng lại, tại sao sắc mặt của anh Hải Minh lại đáng sợ đến thế? Nhìn đằng sau, thấy Đào Anh Thy bước xuống xe, sắc mặt cũng không tốt lắm. Chuyện gì mà nghiêm trọng vậy…
“Cô Anh Thy” Đào Anh Thy đi tới, Bào Điển lên tiếng chào.
Đào Anh Thy hỏi: “Sáu đứa nhỏ đâu?” “Ăn cơm xong, chúng đang chơi bóng trên bãi cỏ.” Bào Điển đáp.
Đào Anh Thy nhìn vào phòng khách, sau đó thu hồi tâm mắt: “Để tôi đi xem thử”
Trên bãi cỏ xanh mơn mởn rộng lớn, sáu đứa bé đang đuổi theo một quả bóng, đáng yêu như sáu cục thịt đang lăn trên cỏ.
Bảo An lúc nào cũng chạy cuối cùng, hai tay dang ra, trông rất đáng yêu. Cách đó không xa là người hầu vệ sĩ đứng trông chừng. Trưởng thành trong hoàn cảnh an toàn này, Đào Anh Thy không cần lo lắng họ sẽ bị tổn thương, cho nên dù cô không có mặt, cũng không cần lo lắng…
“Mẹ!” Đào Anh Thy hoàn hồn, liền thấy sáu đứa trẻ đang chạy đến, nhào lên người mình, cô không kịp chuẩn bị nên bị chúng đẩy ngã.
“ÁI” Đào Anh Thy ngã xuống thảm cỏ dày, bị sáu đứa trẻ chôn vùi: “Chờ đã…” Đào Anh Thy không dậy được, dứt khoát nằm trên thảm cỏ. Sáu đứa trẻ nằm bên cạnh cô, ôm chân ôm tay ôm cổ.
“Mẹ, Bào Bào nói mẹ sẽ đến, mẹ thật sự đến rồi!” Bảo Nam nằm trước mặt Đào Anh Thy: “Mẹ muốn chơi bóng với bọn con không?” “Đừng! Mẹ, chúng ta chơi trốn tìm!” Bảo Hân không chịu.
“Trẻ con mới chơi trốn tìm!” Bảo An cãi nhau với cô bé.
“Anh mới là trẻ con! Em không phải trẻ con!” Bảo Hân cãi lại.
“Em là trẻ con! Trẻ con Bảo Nam và Bảo Hân cãi nhau đỏ mặt tía tai, suýt nữa đánh nhau.
Đào Anh Thy hết hồn, hai đứa không phải đều là trẻ con sao? Cô vội ngồi dậy ngăn cản hai đứa. Mấy đứa nhỏ khác lập tức lăn sang một bên, sau đó lại bò lên người Đào Anh Thy, nhìn mẹ mình.