Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 47: Người đàn ông ở bên ngoài.




“Anh Thy, mẹ là mẹ con đây” Giọng nói của Liêu Ninh truyền đến, sắc mặt của Đào Anh Thy lập tức thay đổi trong nháy mắt: “Làm sao bà lại biết số điện thoại di động của tôï?” “Chỉ cần là người có tâm tìm kiếm, tất nhiên muốn biết được không phải dễ dàng rồi sao” Đào Anh Thy cũng không hỏi đến cùng làm sao mà bà ta biết được, cô chỉ hỏi: “Tôi không phải đã nói là không muốn có liên hệ gì sao với bà sao? Chúng ta chỉ là người xa lạ với nhau thôi, vì cái gì mà bà vẫn liên lạc với tôi? Vậy mà bà còn nhờ Tư Thái Lâm đến tập đoàn Vương Tân tìm tôi, bà có.

phải muốn hại chết tôi đúng không?” “Anh Thy à, mẹ cũng là không còn cách nào khác, em trai của con nó hỏi người đụng vào nó hôm đó là ai thế nên mẹ đã nói cho nó biết! Nhưng mà còn nói mẹ đừng liên hệ gì với con, cái này cũng không quá thực tế, con là con gái của mẹ đây chính là sự thật không thể làm khác được” “Em trai?” Cô ngược lại thật muốn biết cô có.

quan hệ thế nào với anh ta, cô đã thừa nhận anh ta.

lúc nào? Ngoài ra bây giờ còn làm ra cái vẻ đạo mạo, là có chuyện gì muốn nói? “Mẹ điện thoại cho con cũng chỉ vì muốn gọi con đi ăn cơm tối cùng nhau” Liêu Ninh nói “Tôi không cần.” “Anh Thy, chỉ là một bữa cơm thôi mà con cũng từ chối mẹ con được sao?” “Bà làm như vậy đã không sợ ba của Thái Lâm biết được hay sao? Liêu Ninh cũng cười một tiếng đáp lại: “Ông ấy đương nhiên cũng biết mẹ có một đứa con gái này, trước kia mẹ cũng đã từng thường xuyên nói chuyện với ông ấy về con, con gái của mẹ rất dễ thương, xinh đẹp, đáng yêu, khi con bé được mẹ dắt ra bên ngoài chơi, đều bị người khác ghen tị! Cho nên con không phải áp lực tâm li, thậm chí bố của Thái Lâm đều cảm thấy nên đế con đến nhà Thái Lâm làm khách đó, chỉ là mẹ đã từng nghĩ đến chắc hẳn con sẽ không nguyện ý đâu, mẹ vẫn là cảm thấy mọi chuyện cứ tiến chuyển từ từ chậm rãi thôi, con cảm thấy thế nào?” Đào Anh Thy đã nghĩ rằng mẹ của cô người đã tuyệt tình rời đi sẽ không bao giờ nhớ đến người con gái như cô nữa, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Nhưng cô cũng không nghĩ tới bà ta sẽ nói cô.

cùng với nhà chồng mình.

Nhưng chỉ có như vậy mà cô đã tha thứ cho bà ta đã từ bỏ cô? Bà ta biết rõ bố của cô là dạng người như thế nào, vậy mà bà ta cũng không thèm mang cô đi theo, còn nhãn tâm để cô ở lại.

“Anh Thy, mẹ biết, sau khi mẹ rời đi con gái đã

chịu nhiều ủy khuất. Lúc trước mẹ cũng bởi vì tính

tình của loại người như ba của con, nên mới có thể

vội vàng mà rời đi như vậy. Nói cho cùng thì cả hai

chúng ta đều số khố.”

Hốc mắt của Đào Anh Thy đỏ ứng lên, cô chịu

đựng cản chặt lấy môi mình.

“Mẹ cũng chỉ nghĩ cùng với con ăn một bữa

cơm, sau đó con gái kể cho mẹ nghe cuộc sống

dạo này của con, có thể được không?”

Đào Anh Thy cũng không biết mình bị ma xui

quỷ khiến gì nữa vậy mà cô đá gật đầu đáp ứng.

Có lẽ, trong sâu thẩm nội thâm của cô, cô vẫn

còn chút khát vọng được gần gũi với mẹ

Khi đó khi mẹ cô vẫn chưa có rời đi, mỗi lân cô

bị bố mảng, đều là mẹ che chở cô. Đào Anh Thy

cũng không có phủ nhận, coi như cô bị Liêu Ninh

bỏ rơi, nhưng vẫn nhiều ngày trôi qua như vậy, cả

ngày đến đêm cô vẫn có suy nghĩ nhớ đến mẹ cũng

đã từng đối xử thật tốt với cô như thế.

Cô cũng biết mẹ của cô cũng có nỗi khổ tâm riêng, cô cùng mẹ của mình cũng quá bất hạnh…

Chỉ là Đào Anh Thy cũng không nghĩ đến, khi cô đến chỗ ăn cơm đã đặt trước, lại thấy được Liêu Ninh đang cùng một người đàn ông khác ở bên ngoài G In cơm của cô chính là một nhà hàng cao.

cấp, ở trong một cái rạp.

Lúc này Đào Anh Thy đang đứng ở cống, cô không biết nên tiến vào hay đi ra ngoài Ngũ quan của người đàn ông này có chút giống như Tư Hải Minh, mặc dù dấu tích của năm tháng đã khắc sâu trên khuôn mặt của ông ta nhưng vẫn như cũ cũng có thể nhìn ra được phong thái của ông ta khi còn trẻ. Bây giờ lại cùng Liêu Ninh xuất hiện, cho dù không cần hỏi, cô cũng biết người này là ai! Lúc này Liêu Ninh cũng tươi cười tiến lên, kéo cô lên trước bàn: “Anh Thy đến đây, đây là bố của Thái Lâm, mẹ cũng đã nói qua với con rồi” “Nói qua rồi sao?” Đào Anh Thy chỉ nhớ rõ Liêu Ninh nói với cô chỉ hẹn cô ra để cùng nhau đi ăn cơm, mà không phải đi gặp bố của Tư Hải Minh.

Tư Lệnh Sơn ngược lại rất hòa ái, tốt bụng “Cháu không cần phải câu nệ, ngồi xuống đi” Đào Anh Thy đứng đấy không nhúc nhích, đã bị Liêu Ninh lôi kéo ngồi xuống bên cạnh, một câu cũng không nói, trắm mặc, thậm chí cô còn mootjchuts khẩn trương trong lòng.

Không phải vì Liêu Ninh cùng người chồng đương nhiệm của bà.

Mà đây chính là bố của Tư Hải Minh.