“Tan tầm chưa?” Giọng nói trầm thấp vang lên.
“Còn chưa. Nhưng sau khi tan tầm, tôi muốn đi ăn với đông nghiệp.
“Đồng nghiệp nào?” “Trương Thiên Di” Đào Anh Thy đáp. Trương Thiên Di có thể đến đài truyền hình cũng là nhờ Đào Anh Thy nói với Tư Hải Minh, bằng không dư luận lan truyền như thể, đài truyền hình không được lệnh của Tư Hải Minh thì cũng không dám nhận Trương Thiên Di.
Nói xong, bên kia im lặng một hôi. Đào Anh Thy đang định nói chuyện thì bên kia cúp máy, khiến cô há hốc mồm.
Trong chiếc Rolls-Royce đỗ trước cửa đài truyền hình, Tư Hải Minh ném điện thoại qua một bên, sắc mặt hung ác.
Đào Anh Thy ngồi trên ghế nhìn chằm chăm di động đặt trên bàn làm việc, cứ như thể đó không phải là di động mà là Tư Hải Minh. Mặc dù bất an, song cô không muốn quan tâm tới cảm xúc của người đàn ông này.
Cô cảm thấy hiện giờ Tư Hải Minh trông coi mình càng ngày càng nghiêm ngặt. Nhưng cuối cùng, Đào Anh Thy vẫn soạn tin nhắn: Tôi ăn cơm xong sẽ vê biệt thự Minh Uyển.
Viết xong, cô im lặng nhìn dòng chữ. Đây không phải là thỏa hiệp, mà là cho mình một cơ hội…
Di động reo lên, Tư Hải Minh cầm lên xem, thấy nội dung tin nhắn, sắc mặt anh mới dịu đi, không khí trong xe cũng trở lại bình thường. Cảm xúc của anh bị Đào Anh Thy ảnh hưởng sâu sắc.
“Đi” Tư Hải Minh câm điện thoại, kêu tài xế. Chiếc Rolls-Royce rời khỏi đài truyền hình.
Gửi tin nhắn xong, bỗng có người gọi cho Đào Anh Thy. Cô nhìn màn hình, là Đào Hải Trạch. Thứ gì nên đến thì sẽ đến, chẳng phải là mình mong muốn sao…
“Ông tìm tôi làm gì?” Đào Anh Thy thản nhiên hỏi, giả vờ như không biết.
“Anh Anh, gân đây con rảnh không? Dì Huệ muốn kêu con tới nhà ăn một bữa cơm, cả nhà đều rất hoan nghênh”
Đào Hải Trạch vui vẻ nói: “Bữa tiệc lân trước con đi sớm quá, không nói được mấy câu.” Đào Anh Thy từ chối: “Khỏi cần đi” “Anh Anh, ba càng mong con có thể sống với ba”
“Tại sao? Sẽ chỉ khiến tôi cảm thấy lạc loài thôi. Tôi không muốn” Đào Anh Thy từ chối dứt khoát.
Nghe vậy, Đào Hải Trạch càng yên tâm. Nếu Đào Anh Thy đồng ý thì ông ta sẽ lo lắng cô có âm mưu.
“Anh Anh, ba biết con không có nơi ở, vẫn ở trong chung cư của Ngọc Hà thì không ổn đâu. Tư Hải Minh không cho con vào ở trong biệt thự Minh Uyển, nếu cậu ta có tâm thì đã sớm cho con dọn vào đó rồi, đúng không? Cho nên con sống cùng ba là danh chính ngôn thuận”
Đào Anh Thy thầm nghĩ, không phải Tư Hải Minh không cho cô sống ở biệt thự Minh Uyển, mà là cô không muốn.
Cô mà sống ở đó thì sao còn chờ được Đào Hải Trạch? Ông ta càng không dám mời, khác nào giành người với Tư Hải Minh? “Người nhà ông đồng ý sao?” Đào Anh Thy hỏi.
“Đương nhiên đồng ý. Thêm một đứa con gái không tốt sao? Dì Huệ của con rất tốt bụng, cái gì cũng nghe ba.
Nhưng cho con ở thành phố Tấn thì không được. Thế này đi, sáu đứa cháu của ba còn ở đây, ba không nỡ để các con chia lia, cho nên ba quyết định mua nhà ở thủ đô. Nhưng mua nhà ở thủ đô lại cần hộ khẩu thủ đô, con có thể hỏi thăm Tư Hải Minh không?”
Hỏi thăm? Đào Anh Thy lạnh mặt, nói thật nhẹ nhàng: “Không cần tìm Tư Hải Minh, chỉ cần Tư Hải Minh không ngăn cản ông thì ông bỏ ra thêm ít tiền là được mà, đồng thời cho Tư Hải Minh xem thành ý của ông, đúng không?” “Thế… Được rồi! Vậy con chịu sống với ba không?”
“Để tôi suy nghĩ đã” Đào Anh Thy nói.
“Ừ. Dù sao ba không muốn con sống cô đơn một mình ở chung cư” “Tôi cúp đây.” “Khoan đã. Con đã nhắc Tư Hải Minh chuyện kia chưa?”