Tư Hải Minh nhìn Đào Anh Thy ăn đồ ngọt, không nói một lời, Đào Anh Thy đã tự giác đặt đĩa đồ ngọt xuống, câm miếng gà rán lên ăn.
“Em không có gì muốn hỏi tôi sao?” Tư Hải Minh bỗng lên tiếng.
Đào Anh Thy ngẩn người, hỏi cái gì? Phản ứng của cô khiến khí thế chung quanh Tư Hải Minh trở nên lạnh hơn, đôi mắt đầy nguy hiểm.
“Gần đây sáu đứa nhỏ không nghịch ngợm gây sự chứ?” Tư Hải Minh lặng lẽ nhìn cô.
Đào Anh Thy vắt óc suy nghĩ một lân, sau đó khẩn trương nói: ”… Hay là, anh gợi ý cho tôi một chút?”
Không thì cô chẳng biết mình cần hỏi Tư Hải Minh chuyện gì đâu! Sao cô đoán được tính cách sớm nắng chiều mưa của người đàn ông này? Chẳng phải là làm khó cô sao? Nhưng Tư Hải Minh không nói gì, xiên miếng thịt bò nhét vào miệng. Đào Anh Thy không khỏi thấp thỏm.
Tại sao lại không gợi ý? Không được à? Ngay khi Đào Anh Thy cho rằng Tư Hải Minh sẽ không lên tiếng, quyết định ăn cơm thì giọng nói vô cảm của anh vang lên: “Trên bữa tiệc.”
Đào Anh Thy kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tư Hải Minh, đôi mắt đen của anh như chứa đựng cảm xúc nào đó, giống như dã thú bị nhốt trong lồng giam. Cô nhanh chóng suy nghị, trên bữa tiệc… có cái gì? Cô cảm thấy nếu mình không nghĩ ra được điều gì đó thì chắc chắn Tư Hải Minh sẽ nổi giận. Chỉ ngẫm lại thôi cũng thấy sợ.
Không hiểu sao, trong đầu cô hiện lên gương mặt xinh đẹp tuyệt trân của Đào Sơ Tâm.
“Sao Đào Sơ Tâm lại nói như thế với anh? Cô ta muốn gì? Ừm, nếu anh không muốn trả lời thì không sao, tôi chỉ hỏi thử…” “Em thấy thế nào?”
Đào Anh Thy nhìn sắc mặt Tư Hải Minh, quả nhiên là vì chuyện này. Cô nhe răng cười: “Cô ta coi trọng anh.” “Em buồn cười à?”
Đào Anh Thy lập tức ngậm miệng: “Không buồn cười! Tôi chỉ cảm thấy Đào Sơ Tâm rất xinh đẹp, rất xuất chúng. Người như cô ta chủ động tấn công anh thì chắc chắn là có ý với anh. Nhưng tôi nghĩ cô ta không xứng với anh, xuất sắc không có nghĩa là phù hợp.”
Tư Hải Minh im lặng nhìn cô, cảm xúc xao động đã được an ủi, thậm chí trở nên vui vẻ. Đào Anh Thy ngước mắt, đối diện đôi mắt sâu thẳm như hố đen của anh, nhất thời hô hấp rối loại, vội dời mắt.
Đừng đùa, sao cô có thể cho phép Đào Sơ Tâm có quan hệ đó với Tư Hải Minh? Đào Hải Trạch là kẻ khốn nạn, Đào Sơ Tâm sao có thể là người tốt?
Theo cô thấy, người nhà này đều là cùng một loại người. Cho Đào Sơ Tâm làm mẹ kế của sáu đứa trẻ ư? Đào Anh Thy cảm thấy mình sẽ bằng mọi giá dẫn sáu đứa trẻ rời đi, không dẫn đi được thì giết Đào Sơ Tâm.
Trở về biệt thự Minh Uyển, Đào Anh Thy vừa xuống xe thì đi tìm sáu đứa nhỏ. Chắc lúc này bọn nhỏ còn chưa ngủ đâu. Không sao, ngủ rồi thì cô chỉ cần ôm thân thể nho nhỏ của chúng cũng thỏa mãn.
Đào Anh Thy đẩy cửa phòng, sáu đứa nhỏ còn chưa lên giường, đang mặc đồ ngủ chơi đùa với nhau nhất thời dừng lại, sửng sốt nhìn cô, sau đó vui vẻ ném đồ chơi chạy về phía cô.
“Mẹ!” “Mẹ!” “Mẹ!” “Mẹ!” “Mẹ” “Mẹ!”
Sáu cặp chân sung sướng chạy về phía cô. Bảo An khờ khạo luôn là đứa chạy cuối cùng.
Bảo Nam nhảy lên người Đào Anh Thy không chịu xuống dưới, kế tiếp là Bảo Long, Bảo Hân, Bảo My, Bảo Vỹ đều nhào lên ôm chân Đào Anh Thy.