Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 427: Cần phải giải thoát




Dì Hà đứng ở đó, tức giận đến cả người phát run, lại sợ nếu chậm trễ thì Đào Hải Trạch sẽ thực sự phát tán video đi.

Đành phải tới khách sạn.

Cửa khách sạn vừa mở, Đào Hải Trạch nhìn dì Hà đứng ngoài cửa, nói: “Vào đi” Dì Hà không dám đi vào, sau lại bị Đào Hải Trạch túm vào, rồi đóng cửa lại.

Đào Hải Trạch mặc áo tắm của khách sạn, dường như là vừa mới tắm xong.

Nhìn dì Hà núp ở một bên, nói: “Thật ra dựa vào điều kiện của tôi, muốn tìm phụ nữ trẻ đẹp dễ như trở bàn tay, nhưng tôi lại hết lần này tới lần khác tìm bà, bà không nhìn ra vì sao ư? Bà không cho rằng đây chính là nam nữ hẹn hò bình thường sao?”

“Bình thường?” Dì Hà nhìn ông ta mà thấy buồn nôn: “Ông có lúc nào bình thường vậy? Cuộc hôn nhân đầu tiên đổ vố, cuộc hôn nhân thứ hai vần không trân trọng nó, ông đúng là chó không đổi được tính thích ăn phân! Tôi thật sự thấy thương cho vợ ông, lại tìm được một kẻ chẳng ra gì như ông!”

Đào Hải Trạch đẩy kính mắt: “Ngọc Hà, thế giới này chính là như vậy, bà không làm thì có người khác làm, với cả tôi và vợ tôi đã sớm không còn tình cảm. Trước kia, hồi còn ở nông thôn tôi đã thích bà, bây giờ vẫn thích, bà theo tôi đi, t không bạc đãi bà”

“Vậy ông xóa bỏ video đi, tôi mới tin lời ông nói”

“Chỉ cần bà theo tôi, video mãi mãi sẽ an toàn” Đào Hải Trạch kéo tay bà, dì Hà phản cảm né tránh, Đào Hải Trạch liền nổi thú tính áp đảo bà lên giường, vừa định cưỡng ép cởi quần áo dì Hà thì tiếng đập cửa liền vang lên Đào Hải Trạch mất hứng hỏi: “Ai vậy?” Ngoài cửa không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng đập cửa không ngừng vang lên.

Tiếng gõ khiến cho Đào Hải Trạch tức giận, rời khỏi người dì Hà, đi ra mở cửa.

Lúc mở cửa ra, Đào Hải Trạch liền bị dọa sợ.

Đứng ngoài cửa không phải ai khác mà chính là vợ của ông ta.

“Vợ… vợ ơi, sao bà lại tới nơi này?” Đào Hải Trạch đè nén lại hoảng hốt trong lòng, hỏi.

*Vì sao tôi không thể tới đây? Tôi vẫn luôn lấy làm lạ, vì sao ông cứ luôn chạy tới thành phố này?” lôi đã nói là tôi tới bàn chuyện làm ăn rồi…” Đào Hải Trạch giải thích.

“Thật sao?” Xa Huệ Anh trực tiếp đẩy Đào Hải Trạch ra, đi vào trong phòng, lúc đối mặt với dì Hà thì sắc mặt lập tức thay đổi: ‘Đây chính là chuyện làm ăn mà ông bàn à? Được lắm! Dám dụ dỗ đàn ông đã có vợ, vậy thì phải chụp lại cho tất cả mọi người xem vẻ mặt của tuesday chứ!”

Dì Hà vừa nhục nhã vừa xấu hổ khi bị bắt tại trận, lúc này Xa Huệ Anh còn cầm điện thoại chụp ảnh bà, bà vội vã cúi đầu, tránh đi ống kính: “Không phải như vậy, không phải Xa Huệ Anh dùng một tay nắm lấy tóc của dì Hà: “Có gan làm tuesday lại không có gan cho người ta biết à?”

“A” Dì Hà bị đau kêu lên.

Đào Hải Trạch vội vàng đi tới kéo Xa Huệ Anh ra: “Không phải vậy đâu, vợ, bà hiểu lầm rồi, tôi và bà ấy trước đây có quen biết, là đồng hương, đến tìm bà ấy nói vài việc thôi” *Nói chuyện mà đến khách sạn nói à? Tưởng tôi ngu chắc?” Xa Huệ Anh đấy dì Hà ra, dì Hà bị ngã xuống đất.

“Không phải, đúng lúc tôi ở khách sạn, mà bà ấy lại ở gần đây nên mới bảo bà ấy tới thôi. Bà biết tôi muốn thò chân vào thành phố thì cần nhờ vào mối quan hệ sao? Với cả tôi quan tâm bà như vậy, sao có thể tìm người phụ nữ khác được chứ?” Đào Hải Trạch biện minh cho mình.

Dì Hà bò dậy khỏi mặt đất, không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa, nhân lúc bọn họ đang cãi vã thì chạy ra ngoài.

Nỗi nhục nhã và đả kích khi ở trong khách sạn khiến cho tỉnh thần bà suy sụp, không muốn gặp bất kỳ ai, cho nên trở về nơi ở của mình.

Trực tiếp đi qua phòng khách ra ban công, bà nhìn độ cao tám tầng phía dưới, nước mắt không ngừng rơi.

Chỉ cần bà nhảy xuống là sẽ được giải thoát, không cần lo bị lộ video hay bị Đào Hải Trạch xúc phạm.

Bà biết, nếu mình không chết, Đào Hải Trạch sẽ không bỏ qua cho bà, giống như hôm nay, có thể tới tìm bà bất cứ lúc nào.