Tim của cô đập rất nhanh nhưng cô vẫn bình tĩnh nói: “Mặc dù Đào Hải Trạch không phải là người tốt nhưng bà nội tôi không phải là hoàn toàn không quan tâm gì tới người con này… Tôi hiểu rõ chuyện này” Nếu như Tư Lệnh Sơn chết đi, tôi đi bái tế thì ông ta năm ở bên dưới cũng không cảm thấy yên ổn. “..” Đào Anh Thy ngây người ra nhìn Tư Hải Minh.
Nhìn xem, đây là lời nói của một người con với ba của mình, đúng là chẳng có cách chuyện bất hiếu bao xa.
“Về sau cô đừng có qua lại với ông ta nữa, biết chưa?” “Bây giờ tôi muốn gặp ai mà cũng bị anh can thiệp sao?” “Cô là người của tôi, còn muốn tôi nhắc lại mấy lần nữa?”
Đào Anh Thy nghiến răng: “Tôi cân nhắc lại, tôi đã quá rõ rồi” Cô đấy tay của Tư Hải Minh ra quay mặt nhìn ra ngoài ra cửa sổ, ánh mắt hoảng hốt.
Sự thật là về sau cô cũng sẽ không gặp lại Đào Hải Trạch nữa.
Mục đích của ông ta đã quá rõ ràng, ông ta chỉ muốn kiếm lợi về phía mình.
Đúng là ông ta biết được ba mẹ ruột của cô là ai, nhưng cô cũng không thể lợi dụng Tư Hải Minh để biết được chuyện này.
Vì đến lúc đó cô không biết mình sẽ chết như thể nào trong tay Tư Hải Minh.
Đào Hải Trạch không biết lấy đâu ra tự tin mà nghĩ rằng cô có thể lấy được nhiều lợi lộc như thế từ tay của Tư Hải Minh? Là bởi vì cô sinh sáu đứa con cho Tư Hải minh sao? Ông ta đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi.
Tư Hải Minh là người tàn nhẫn độc ác, đến mức có thể trở mặt không nhận người thân.
Đào Anh Thy thấy mình hoàn toàn không phải là đối thủ của Tư Hải Minh.
Vậy Đào Hải Trạch có nói chuyện cô không phải là con gái ruột của Liêu Ninh cho Tư Hải Minh biết không? Không biết ông ta có định dùng chuyện này để uy hiếp cô không? Chắc không đến mức đó, chuyện cô không phải là con gái của Liêu Ninh không có liên quan gì lắm tới mục đích của ông ta cả.
Ông ta nhất định không lấy chuyện này đi giao dịch với Tư Hải Minh, nếu làm như vậy không phải là bị thân kinh sao? Nếu không phải như vậy thì tại sao ông ta lại còn phải đi tìm cô? Đi thẳng tới công ty tìm Tư Hải Minh không phải là xong rồi sao? “Sao anh lại đưa tôi tới biệt thự Minh Uyển vậy?” Hoàn hồn trở lại, cô phát hiện mình đã tới biệt thự Minh Uyển.
Tư Hải Minh không nói gì mà xuống luôn khỏi xe.
Cô cũng chỉ biết đi xuống cùng: “Tư Hải Minh, anh có ý gì vậy? Tôi đã nói là tôi không ở đây?” Sao anh ta lúc nào cũng ép cô vậy? “Không gặp con sao?” Giọng nói của Tư Hải Minh cưỡng ép và mang theo cả sự uy hiếp.
“Đương nhiên tôi không có ý đó. Tôi chỉ thấy điều đó không có lợi cho quan hệ bây giờ của chúng ta.” Đào Anh Thy vội vàng nói.
“Chúng ta có quan hệ gì?” Tư Hải Minh hỏi.
Đào Anh Thy im lặng, không nói gì Vẻ mặt Tư Hải Minh lạnh lùng, anh quay người rời đi.
.“ Đào Anh Thy đứng nguyên chỗ cũ, cô cắn môi, Tư Hải Minh rốt cuộc là muốn thế nào.
€ó tiếng xe ô tô ở phía sau truyền tới, cô quay đầu lại thì thấy Chương Vĩ từ trên xe xuống, trên †ay còn cầm theo một tập tài liệu.
Chương Vĩ nhìn thấy cô thì mỉm cười: “Sao cô đứng ngây người ra đây vậy? Anh Minh đâu?” “Chào anh thư ký Vĩ.
“Không cần khách sáo như vậy” Lúc trước cô còn ở tập đoàn Vương Tân, Chương Vĩ là cấp trên trực tiếp của cô. Bây giờ cô mặc dù có thể đến biệt thự Minh Uyển bất cứ lúc nào nhưng cô cảm thấy rất ngại.
“Tôi đi tìm anh Minh một lát, có tập tài liệu quan trọng cần anh ấy xem qua” Chương Vĩ vẫy vấy tập tài liệu trong tay rồi rời đi.
Cô thấy Chương Vĩ đi vào trong phòng khách thì vội vàng gọi lại: “Thư ký VĩI” “Có chuyện gì sao?” Chương Vĩ hỏi.
“Anh có biết chuyện Tư Hải Minh tặng quà cho Đào Hải Trạch không? Đào Anh Thy hỏi.
Nếu như Tư Hải Minh không nói thì cô hỏi Chương Vĩ là được.
Chương Vĩ là thư ký cấp cao của Tư Hải Minh, chuyện này anh ta nhất định biết rõ.
Chương Vĩ thấy khó hiểu: “Cô không biết sao?” “Tôi vẫn chưa hỏi.” Cô sợ Chương Vĩ không nói cho mình biết nên nói thẳng như vậy.
“Anh Minh làm chuyện gì tốt cũng không lưu lại tên” Chương Vĩ mỉm cười rồi đi vào trong.
“.” Đào Anh Thy cạn lời hoàn toàn, Chương Vĩ cuối cùng vẫn không nói cho cô biết.