Sau đó không lâu liền nhìn thấy Đào Anh Thy. Nhưng người theo dõi lại như không phát hiện ra Đào Anh Thy, bởi vì mục tiêu của bọn họ là Liêu Ninh. Hơn nữa Đào Anh Thy cố ý tránh đi, nên người khác không dễ phát hiện ra cô.
Đào Anh Thy được nhân viên phục vụ dẫn lên lầu, cô đứng ở cửa 1008 bồi hồi một lát rồi liên quay người đi xuống bãi đỗ xe.
Hơn một tiếng đồng hồ sau thì Liêu Ninh xuất hiện, bà ta và Đào Anh Thy chạm mặt nhau. Chương Vĩ đặt máy tính lên bàn làm việc, nhanh chóng nhấp vào đoạn video rồi đưa cho Tư Hải Minh xem.
Từ đầu tới cuối, rốt cuộc lại tới bãi đỗ xe lần nữa. Nhìn thời gian thì thấy thời gian Đào Anh Thy và Liêu Ninh nói chuyện cùng nhau là khoảng hơn 20 phút, nhìn nét mặt thì có thể nhận ra được chủ đề nói chuyện của hai người họ không phải là chủ đề vui vẻ gì.
Đào Anh Thy rời đi, Liêu Ninh tức giận đến mức đạp chân vào bánh xe.
“Xem ra, Đào Anh Thy đã phát hiện ra được tất cả những hành vi của Liêu Ninh rồi, vì thế nên… sẽ không phải là… Đào Anh Thy lấy chuyện này để uy hiếp Liêu Ninh, đồng thời ép bà ta đưa mình 15 nghìn tỷ đó chứ?
” Chương Vĩ hơi nhíu mi nói: “Thật là nhìn không ra Đào Anh Thy lại có thể quyết đoán như thế, còn đi uy hiếp mẹ ruột của mình nữa chứ”
Tư Hải Minh nhìn chằm chăm vào video, anh nói: “Người phụ nữ này cũng xứng sao?” “Bà ta bán đứng chính con gái ruột của mình, chắc hắn là Đào Anh Thy cũng đã đau lòng tột độ nên mới làm ra chuyện thế này, chẳng qua cũng chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi”
Đầu ngón tay Tư Hải Minh đặt trên màn hình, rơi vào trên mặt Đào Anh Thy, âm giọng trầm thấp khàn khàn nói: “Cô ấy nghĩ rằng cảm 15 nghìn tỷ về đây thì cô ấy liền có thể tự do sao? Phí công vô ích…” Hội nghị lãnh đạo cấp cao buổi chiều.
Sau khi kết thúc hội nghị thì Tư Hải Minh liền đi về phòng làm việc. Chương Vĩ đẩy cửa phòng làm việc ra, Tư Hải Minh đang định đi vào thì bỗng dưng sững người lại. Chương Vĩ nhìn vào đó thì cũng sửng sốt hồi lâu. Chỉ thấy trong phòng làm việc rối tỉnh rối mù, giống như vừa bị người khác cướp sạch vậy.
Sáu bé con, Bảo Long và Bảo My đang vui vẻ đuổi bắt nhau, một đống văn kiện rơi trên mặt đất bị bọn nhỏ dâm đạp qua lại. Bảo An đang víu lấy lưng ghế sofa, người thì đang treo trên không trung, Bảo Hân ngồi bên dưới kéo chân cậu bé làm Bảo An rơi cái bộp xuống dưới đất, hai đứa lại lộn nhào thành một cục, hai khuôn mặt đều mơ mơ màng màng.
Không biết Bảo Vy kiếm ở đâu ra một cây gậy rồi xem như pháo hoa, còn tự xem mình là ma nữ mà gào thét om sòm. Mà Bảo Nam thi đang ngồi trên ghế làm việc của Tư Hải Minh, cậu bé đang cầm bút vẽ vời khắp nơi, nhìn thấy Tư Hải Minh đi vào thì vội vàng giơ văn kiện trên tay lên, nói: “Ba, con làm việc giúp ba nè!”
Tư Hải Minh đi về phía trước, anh lấy văn kiện từ tay cậu bé, khi nhìn thấy những số liệu và tài liệu đã được xử lý xong bị vẽ lung tung thì mặt liền đen thui! “Ha ha, thật sự là một cảnh tượng tràn đầy sức sống mà” Chương Vĩ vừa nói ra câu này thì liền nhận được một ánh mắt lạnh lùng cấp độ 1 của Tư Hải Minh.
Chương Vĩ cười gượng, anh ta quỷ gối xuống thu nhặt lại văn kiện rơi lung tung trên mặt đất.
Tư Hải Minh trực tiếp xách Bảo Nam đang ngồi trên ghế làm việc của mình lên như xách một con gà, anh nói: “Không được phép động vào những đồ đạc trong phòng làm việc của ba” “Con cứ động, con cứ động, con cứ động đó!” Tứ chỉ Bảo Nam vùng vẫy loạn xạ.
Đôi lông mày đậm của tư hàn minh hơi nhíu lại, anh nói: “Ai cho phép các con tới đây?” Bảo Hân chạy tới phía trước ôm lấy chân Tư Hải Minh, cô bé ngửa cổ lên nhìn ba mình, nói: “Ba ơi, là chúng con tự muốn tới đây!” Bảo Nam giãy khỏi tay Tư Hải Minh, cậu bé rơi xuống trên bàn làm việc rồi lại giảm lên chân ghế trèo xuống dưới.
Cậu bé túm lấy lưng áo của Chương Vĩ rồi liền theo đó leo lên, còn nói: “Chú Vĩ, chơi cùng bọn cháu đi!” Chương Vĩ nói: “Cậu chủ Báo Nam muốn chơi trò gì nào?”
“Đánh quái thú!” Bảo Nam giả vờ giơ súng bản lên mặt Chương Vĩ: “Không được phép cử động!” Sau đó Chương Vĩ liên không động đậy gì, cơ thể tròn vo của cậu bé bởi vì lăn tăn quá mức mà liền trực tiếp ngã xuống từ bả vai anh ta.
Tư Hải Minh thấy phòng làm việc của mình đã hỗn loạn không nói nên lời, bởi vì cổ gắng nhẫn nhịn mà gân xanh trên trán anh cũng hơi co rút, anh nói: “Rốt cuộc là các con đã làm gì ở trong này thế hả?”
Bảo Vy chạy qua, cùng Báo Hân đứng xếp hàng trước mặt Tư Hải Minh, ở trước một người cao to như tư Hải Minh thì bọn trẻ rõ ràng càng có vẻ nhỏ bé hơn: “Ba ơi, bọn con muốn tìm mẹ, ba dẫn bọn con đi tìm mẹ đi!”
Bảo Nam đang chơi đùa nghe thế thì sửng sốt, sau khi phục hồi lại tỉnh thần thì cậu bé cũng chạy tới trước mặt Tư Hải Minh, nói: “Ba ơi, đi tìm mẹ! Không tìm được mẹ thì không phải là gia đình!”