“Chạy đi đâu vậy?” Tư Hải Minh nhìn chằm chằm vào ly rượu trong tay, giọng nói không nhẹ cũng không nặng, nhưng rất nguy hiểm.
"Tôi... đi vào nhà vệ sinh, gọi điện cho...cho Đào Anh Thy. Anh có thể niệm tình Đào Anh Thy, mà tha cho tôi được không? Tôi thực sự không cố ý đâu..."
Động tác xoay xoay ly rượu trong tay anh dừng lại, đôi mắt đen nhánh nhắm nghiền, khí chất bình tĩnh khiến người ta rợn cả người.
Tư Hải Minh quay mặt lại, nhìn Trương Thiên Di như nhìn một người chết:
"Niệm tình cô ấy? Cô ấy là cái gì chứ?"
“Không...Tôi không biết” Trương Thiên Di co quảp lại mà nói.
*Tôi rất muốn biết cô ấy sẽ cứu cô như thế nào đấy” Đôi mắt đen của Tư Hải Minh đầy nham hiểm.
Trương Thiên Di bị dọa đến sợ hãi mà chắng dám nói gì.
Khi Đào Anh Thy chạy đến hộp đen thì Trương Thiên Di vẫn còn đang quỳ trên mặt đất!
Lớp trang điểm trên mặt đều đã lem nhem, xem ra cô ta đang sợ hãi hoảng loạn vô cùng.
"Chị Di, chị làm sao vậy? Đang yên đang lành thì gọi điện cho tôi, trong điện thoại kêu lên như giết lợn không bắng..." Nói xong, cô bước đến trước mặt Tư Hải Minh, rồi ngôi xuống bên cạnh anh, nhấc ly rượu trước mặt lên rồi một hơi uống cạn: "Wal” Rượu nồng khiến cô nhíu mày: “Rượu này có độc sao?”
Mấy “nhân vật quần chúng” đứng đó để làm bối cảnh đều há hốc mồm sửng sốt.
Một người trong số đó còn bị sốc đến nỗi rượu trong ly tràn ra cả quần.
Rượu có độc sao? Ly rượu cỏ uống chính là của Tư Hải Minh đấy!
Sau khi uống cạn, Đào Anh Thy đặt ly rượu xuống, vừa ngước mắt lên thì đã nhìn thấy những người khác đang nhìn cô chảm chảm với vẻ mặt quỷ dị:
“Có chuyện gì sao?” Cô quay đầu lại, thì đụng phải đôi mắt đen nhánh đây thù địch của Tư Hải Minh, rồi hỏi: “Sao lại nhìn tỏi như vậy chứ? Tôi có làm gì đâu”
“Ly rượu của tôi” Khuôn mặt Tư Hải Minh không có cảm xúc, chỉ có một biểu cảm, lạnh lùng.
"A...Tôi xin lỗi, tôi chỉ tiện tay cầm ly rượu ở gần mình thôi... Anh Hải Minh, có thể thả Trương Thiên Di ra được không? Chắc chắc chị ấy chỉ nhất thời hồ đồ thôi” Đào Anh Thy chuyển đề tài.
Trương Thiên Di đang quỳ bên kia, không dám nói gì, vội vàng gật đầu.
“Không được” Tư Hải Minh không có thành ý để thương lượng.
Đào Anh Thy đã biết được điều đó, cô nhìn Trương Thiên Di: "Chị nhìn đi, kêu tôi đến cũng chẳng ích lợi gì đâu, ai bảo chị to gan táo bạo như vậy? Nếu như Từ Hải Minh muốn trừng phạt chị, thì chị phải chịu thôi”
“Không...không, Đào Anh Thy, tôi không cố ý đâu, lần sau tôi sẽ không dám nữa!" Trương Thiên Di sợ hãi đến nỗi rơi cả nước mắt.
Đào Anh Thy thở dài lắc đầu không nói nên lời: "Chị đừng có nói với tôi, không giấu gì chị, hôm nay tâm trạng tôi cũng không được tốt lắm..." Vừa nói, cô vừa vươn tay rót đây ly rượu đối diện bản uống trà.
Thoạt nhìn, đó chính là ly rượu của người đàn ông đối diện.
Tay cầm lấy rồi rót vào miệng.
Chỉ là ly rượu chưa kịp chạm vào môi thì đã bị ném với một lực mạnh.
Ly rượu đập mạnh xuống bàn uống trà, vỡ tan tành thành các mảnh vỡ.
Dọa mấy người gan nhỏ đến nỗi kêu lên vì sợ hãi.
“Cút ngay!” Tư Hải Minh giận đữ hét lên.
Những người khác hoàn hồn, vội vàng luống cuống đứng đậy chạy thoát thân ra khỏi hộp đêm, như thể bên trong có hỏa hoạn vậy.
Trương Thiên Di không dám lơ là, cả người nhẹ nhàng đứng dậy, rồi chạy thoát thân.
Trong hộp đêm chỉ còn lại một đống hồn loạn và Tư Hải Minh với Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy tươi đẹp cau mày: "Sao lại tức giận như vậy chứ?”
“Cô đã uống rượu rồi à?” Đôi mắt đen của Tư Hải Minh đầy vẻ lạnh lùng.
“Ừ, vốn đĩ tôi đang uống rượu ở quán bar khác” Đào Anh Thy mềm mại dựa vào ghế sô pha, sảc mặt đỏ bừng, đầu óc còn có chút choáng váng.
Đã uống một ít rượu ở quán bar trước đó, nhưng chủ yếu vẫn là do rượu nồng độ cao của Tư Hải Minh.
Cấu trúc của cơ thế người đàn ông này là gì vậy chứ!
“Cho nên cô chạy tới đây để mượn rượu làm càn sao?” Tư Hải Minh không hẳn đã thông cảm cho cô.
Đầu Đào Anh Thy kê trên chiếc sô pha rồi lăn sang trái, mệt mỏi nhìn Tư Hải Minh, sau đó gảng sức ngồi dậy, ánh mắt mơ mơ màng màng: "Anh có biết hôm nay tôi đã làm cái gì rồi không? Đoán xem?"
Tư Hải Minh mím chặt mỏi rồi lạnh lùng không nói gì.