Ở trong nhà Liêu Ninh nhìn thấy 15 nghìn tỷ trong tài khoản ngân hàng đã vui mừng đến phát điên.
Hoàn toàn không nghĩ đến sự tuyệt vọng trong lòng của Đào Anh Thy. Trong mắt bà ta chỉ có tiền, đối với bà ta con gái chẳng là cái gì cả.
Một chiếc Rolls-Royce ở ven đường đã đợi sẵn, sau khi Tư Hải Minh bế Đào Anh Thy lên xe, người vệ sĩ đã kính cẩn đóng cửa lại.
Vừa lên xe, Đào Anh Thy giãy giụa khỏi người Tư Hải Minh rồi bướng bỉnh ngồi sát cửa xe. Mắt cô rưng rưng, không khóc lóc cũng không nháo, chỉ thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Cô ấy thực sự… bị chính mẹ mình bán cho Tư Hải Minh.
Mẹ ruột của cô…
“Loại người như này đáng để cô như vậy à?” Giọng nói anh lạnh lùng, ánh mắt anh không quá cứng rắn, chỉ nhìn cô thật sâu.
Đào Anh Thy quay mặt lại, kích động nói: “Tư Hải Minh, cần anh xía vào
chuyện người khác à!”
“Cô nói gì vậy?” Sắc mặt Tư Hải Minh rất khó coi.
“Tôi nói trước cho anh biết, muốn tiền thì không có, nhưng muốn mạng
thì có ngay đây!” Đào Anh Thy tức giận.
“Cái mạng của cô bây giờ đúng thực là của tôi.”
Vẻ mặt của cô gần như vỡ òa, trái tim đã sụp đổ từ lâu. Đúng vậy!
Mặc dù trước đây ở chỗ Tư Hải Minh cô không tự do là mấy, muốn lấy mạng cô quà là điều dễ dàng, nhưng bây giờ chuyện thành ra thế này lại hoàn toàn khác!
Giống như giờ cô đột nhiên có chủ nhân, còn ký hợp đồng chính thức!
Đào Anh Thy tựa đầu vào cửa kính xe, cảm thấy hiện tại dù có giãy dụa thế nào cũng không thể thay đổi tình huống.
Trước đây trong lòng cô chỉ vướng bận 6 bánh bao nhỏ , nhưng bây giờ thì hay rồi, nợ Tư Hải Minh hẳn 15 nghìn tỷ.
Đào Anh Thy không muốn nói đến chuyện này nữa: “Đồ trong nhà của tôi đâu? Có phải anh mang đi không?”
Đôi mắt đen láy của anh hơi sững sờ, đè nén cảm xúc nhanh như vậy
“Trong phòng tôi.”
“Tại sao lại lấy đồ của tôi? Lấy đồ của tôi, tại sao không đưa cho tôi?”
“Cô là của tôi, cô nói xem?”
Đào Anh Thy nghiến răng không nói nữa.
Mạng sống của cô là của anh, huống chi những vật ngoài thân đó?
Hiện thực này giống như luồng khí lạnh đột ngột tràn vào tim phổi khiến cơ thể lạnh ngắt.Khi đến biệt thự Minh Uyển, Đào Anh Thy xuống xe, trực tiếp đi vào đại sảnh.
Tư Hải Minh không vội vàng bước xuống, đôi mắt đen láy nhìn theo dáng người mảnh khảnh của cô.
Liêu Ninh muốn 15 nghìn tỷ? Tiền của anh dễ lấy vậy sao?
Nhưng tốt hơn hết không để Đào Anh Thy biết những chuyện như vậy, sao? bắt cô nợ 15 nghìn tỷ cũng tốt.
Sau khi ra khỏi thang máy, Đào Anh Thy đi thẳng đến phòng của Tư Hải Minh.
Thấy vali và hai chiếc túi của cô trong phòng thay đồ.
Cô kéo vali về phòng mình.
Vừa bước vào, cô liền mở vali lục lọi tìm chiếc vòng.
Nhưng mãi không tìm thấy!
Cô lo lắng đến nỗi trán đổ đầy mồ hôi.
Chắc không phải là lăn từ bên trái sang bên phải chứ? Cô trực tiếp mở hẳn vali, nhưng vẫn không tìm thấy chiếc vòng!
Cô vẫn chưa hề lấy nó ra!
Có lẽ nào… bị Tư Hải Minh lấy mất rồi không ? Anh ta mở vali của cô ư?
“Đang tìm gì vậy?” Một giọng nói trầm thấp đầy đe dọa vang lên sau lưng cô.
Đào Anh Thy thân thể cứng đờ, không quay lại, cúi đầu giả vờ thu xếp quần áo: “Tôi không tìm gì cả. Nút vali bị bung ra, quần áo vương vãi trên mặt đất.”
“Tìm cái này à?”
Đào Anh Thy quay mặt lại, khi nhìn thấy chiếc vòng mà cô đang tìm trên tay Tư Hải Minh, mắt cô run lên, tim gần như ngừng đập.
Tư Hải Minh thực sự đã lấy nó..
Chẳng khác nào bị bắt gian tại trận!
Tâm trí cô trống rỗng.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh khi đứng lên.
“Tôi chuẩn bị ném đi rồi, sao anh lại lấy đi làm gì…” Đào Anh Thy cảm thấy cổ họng có chút thắt lại.
Hơi thở không ổn định. Chiếc vòng này không hề rẻ, lẽ nào một người đàn ông sắc sảo như Tư Hài Minh lại không nhìn ra? Với điều kiện của cô có thể mua được sao?